“Sao thế? Sao tiếng chuông lại reo lên?”
Lúc này bà cụ Phó được Vu Y Cơ và má Phùng đỡ đi vào.
Trợ lý Trương đang lau mồ hôi cho Phó Kình Hiên nghe nói như thế thì vội vàng trả lời: “Vết thương của Tổng giám đốc Phó bị rách ra.”
“Hả… chảy máu rồi.” Vu Y Cơ kinh ngạc nói.
Bà cụ Phó gấp gáp: “Tiểu Trương, không phải Kình Hiên vẫn rất tốt à, sao vết thương lại rách ra?”
Ánh mắt Gố Tử Yên chột dạ, vội vàng nháy mắt với trợ lý Trương, hi vọng trợ lý Trương đừng nói ra.
Nhưng trợ lý Trương giả vờ như không thấy, đặt khăn mặt xuống rồi mở miệng trả lời: “Cô Cố làm cho vết thương của Tổng giám đốc Phó bị rách ra.”
“Cái gì?” Khuôn mặt già của bà cụ Phó đầy tức giận, sau đó ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Cố Tử Yên: “Được lắm, tôi biết ngay là cô.”
“Cháu không cố ý.” Cố Tử Yên cắn môi dưới, nhỏ giọng nói, trong lòng lại trách mắng trợ lý Trương.
Không phải chỉ là một con chó bên cạnh Kình Hiên thôi sao, lại dám không nghe thời cô ta, dám đắc tội cô ta.
Chờ xem, sau khi cô ta và Kình Hiên kết hôn, cô ta nhất định sẽ đuổi anh ta đi!
“Hừ, không cố ý cái gì, tôi thấy cô có mục đích, từ khi Kình Hiên và cô ở bên nhau thì cô đã ảnh hưởng đến danh tiếng của nó thế nào, nhà họ Phó tổn thất bao nhiêu, đừng tưởng rằng Kình Hiên giúp cô giấu diếm mà tôi không biết, tôi thấy cô chính là sao chổi đến khắc Kình Hiên!”
Bà cụ Phó đỏ mắt lên, chỉ vào Cố Tử Yên mắng.
Lúc này bà cụ chỉ là một người bà bình thường lo lắng cho cháu trai, không phải bà chủ nhà giàu kiêu ngạo.
Bà cụ cũng lười duy trì dáng vẻ nhã nhặn, cần mắng thì phải mắng!
Cố Tử Yên nghe bà cụ Phó mắng thì mặt đỏ tới mang tai, trong lòng oán hận muốn chết, nhưng bên ngoài không dám cãi lại, chỉ có thể tủi thân nhìn về phía Vu Y Cơ, hi vọng Vu Y Cơ giúp cô ta nói hai câu.
Vu Y Cơ thích đứa con dâu tương lai này, không chỉ vì thân phận của đối phương mà còn đứa con dâu tương lai này biết làm người, lần nào cũng lấy lòng bà †a, tặng quà quý giá cho bà ta, bà ta cũng đồng ý nói giúp mấy câu.
“Mẹ, mẹ nói quá nghiêm trọng rồi, có lẽ Tử Yên không cố ý đâu?” Vu Y Cơ cười nói với bà cụ Phó.
Bà cụ Phó lạnh lẽo liếc bà ta: “Cô ta làm cho vết thương của con trai cô rách ra, cô không những không trách cứ cô ta, ngược lại còn nói giúp cô ta, sao thế, Kình Hiên còn không bằng một người ngoài ở trong lòng cô sao? Quả nhiên, không phải mẹ con ruột nên tình cảm cũng mờ nhạt hơn.”
Cái gì?
Kình Hiên không phải là con trai ruột của Vu Y Cơ?
Cố Tử Yên chợt ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Vu Y Cơ, lại nhìn người đàn ông nhắm chặt mắt, không biết có phải đã ngất đi hay không ở trên giường bệnh.
Đúng vậy, dáng dấp của Vu Y Cơ và Kình Hiên không hề giống nhau, mà hành động lời nói của Vu Y Cơ giống như phụ nữ nông thôn, hình như không phải con nhà giàu, không phải là mẹ con ruột thì còn nghe được.
Trợ lý Trương đứng bên cạnh biết được bí mật này cũng hơi giật mình.
“Mẹ, mẹ nói gì vậy, cho dù con không sinh ra Kình Hiên, nhưng con thật sự coi thằng bé là con ruột” Vu Y Cơ không vui trả lời.
Bà cụ Phó liếc bà ta một chút, không quan tâm đến bà ta.