CHƯƠNG 563
“Nếu cô không hâm mộ, tại sao phải nhắc tới chuyện mấy người Trình Minh Viễn đến tìm tôi chứ? Coi như tôi muốn tìm †ôi gây sự cũng không nhất định phải lấy cớ mấy người đàn ông bên cạnh tôi.” Bạch Dương lạnh lùng chế giễu nói.
“Tôi… Tôi.. ” Mạnh San tức đến đỏ mắt, ấp úng nói không ra lời.
Bạch Dương lặng lẽ liếc qua hai người, †rong mắt đầy khinh thường: “Lần sau trước khi đến tìm tôi gây sự, tôi khuyên hai người suy nghĩ kỹ trước đi, nếu không thì rất dễ bị chê cười Cô nói xong thì quay người muốn rời đi.
Cố Tử Yên cắn môi dưới, trong mắt lóe lên sự độc ác, đột nhiên nắm lấy cánh tay của Bạch Dương.
Tay của cô ta vừa chạm vào cánh tay Bạch Dương thì giả vờ bị đẩy ra, hoảng sợ lùi lại phía sau, sau đó đặt mông ngồi xuống đất, ly rượu trong tay cũng vỡ nát, thấm ướt lễ phục trên người cô ta.
Chuyện này làm cho cả tiệc tối yên tĩnh trở lại, lập tức nhìn về phía bên này.
Cố Tử Yên thấy thế, ngẩng đầu lên, nước mắt giàn giụa nhìn Bạch Dương: “Cô Bạch, cô thật là quá đáng, tôi chỉ muốn nắm tay cô thôi, vì sao cô lại đẩy tôi?”
Bạch Dương vốn khó hiểu vì sao cô ta lại ngã.
Bạch Dương nghe cô ta nói như thế thì lập tức hiểu được, Cố Tử Yên tự ngã, muốn vu oan cho cô.
Bạch Dương cười, ánh mắt lạnh lùng nhìn Cố Tử Yên: “Tôi đẩy cô lúc nào?”
“Cô không đẩy tôi, chẳng lẽ tôi tự ngã sao?” Cố Tử Yên ngẩng đầu, tức giận đối mặt với cô.
Bạch Dương cười lạnh: “Cũng có thể, nói không chừng cô tự ngã, sau đó cố ý vu oan cho tôi thì sao.”
“Bạch Dương, cô còn biết xấu hổ hay không!” Cô ta vừa dứt lời, Mạnh San tức giận chỉ về phía cô: “Cô đẩy Tử Yên ngã xuống đất, cô lại nói cô ấy tự ngã, thử hỏi ai sẽ bất chấp nguy hiểm bị thương để làm chuyện này chỉ vì muốn vu oan cho cô chứ?”
“Đúng thế.” Người xem náo nhiệt gật đầu.
Khóe miệng Cố Tử Yên khẽ cong lên, đáy mắt đầy đắc ý.
Bạch Dương, tôi muốn xem cô giải thích thế nào.
“Cô nghe thấy chưa.” Mạnh San chống nạnh lại nói: “Không có ai tin tưởng Tử Yên sẽ làm như vậy, huống chỉ tôi tận mắt thấy cô đẩy Tử Yên, bây giờ cô còn có gì để nói.
“Tôi.. ” Bạch Dương vừa muốn mở miệng, một giọng nam trầm thấp truyền đến: “Tử Yên!”
“Kình Hiên.” Cố Tử Yên rưng rưng nước mắt nhìn người đàn ông bước tới, cũng đưa tay với người đàn ông Người đàn ông đỡ cô ta đứng dậy, nhìn lễ phục dính rượu vang, lông mày nhíu lại: “Chuyện gì xảy ra?”
“Đúng vậy đó, Tử Yên, con nói cho ba biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Cố Việt Bân cũng đi theo Phó Kình Hiên, hỏi.
Lúc ông ta hỏi thì ánh mắt u ám nhìn Bạch Dương, rõ ràng nghi ngờ Cố Tử Yên ngã sấp xuống là do Bạch Dương làm.
Bạch Dương liếc mắt, cười nhạo một tiếng, không nói chuyện.
Cố Tử Yên dựa vào người Phó Kình Hiên, nức nở trả lời: “Em và Mạnh Sạn nhìn thấy cô Bạch nên muốn chào hỏi cô Bạch một tiếng, không ngờ cô Bạch không cẩn thận đẩy em”
“Tử Yên, sao lại nói là không cẩn thận, đã đến lúc này còn giữ mặt mũi cho cô ta làm gì, cứ nói với Sếp Phó là Bạch Dương cố ý đẩy chị ngã” Mạnh San ra mặt bênh vực kẻ yếu.