CHƯƠNG 462
Cô cầm điện thoại lên nhìn xem thì thấy người gọi điện tới là Trình Minh Viễn.
“Alo?” Bạch Dương đặt điện thoại vào bên tai.
Nghe thấy giọng nói của cô, giọng nói của Trình Minh Viễn không tự giác trở nên nhẹ nhàng hơn: ‘Là tôi đây.”
“Tôi biết.” Bạch Dương nhíu mày: “Có chuyện gì không?”
“Không có chuyện gì thì không thể gọi điện thoại cho cô sao?” Trình Minh Viễn dựa vào đầu xe, cà phất cà lơ nói.
Bạch Dương trợn tròn mắt: “Anh rảnh nhưng tôi thì không, được rồi, có chuyện thì nói còn nếu như không có chuyện gì thì tôi cúp máy trước đây, tôi còn có chuyện phải làm đó.”
“Đừng, đừng, tôi nói tôi nói mà.” Trình Minh Viễn như sợ cô thật sự cúp điện thoại, vì vậy anh ta vội vàng đứng thẳng dậy.
Bạch Dương đặt điện thoại lên vai cô: “Nói chuyện đi.”
“Hai ngày trước không phải nói là hôm nay tới bệnh viện phá thai sao, bây giờ đã phá đứa bé rồi sao?” Trình Minh Viễn quan †âm hỏi.
Vốn dĩ sáng nay anh muốn hỏi, nhưng lại nghĩ sáng mai có thể cô sẽ phẫu thuật, có thể không nhận được cuộc gọi nên anh vẫn luôn nhẫn nhịn cho đến bây giờ.
“Vẫn chưa nữa, anh gọi tới chỉ muốn hỏi tôi chuyện này thôi sao?” Bạch Dương có hơi buồn cười.
Trình Minh Viễn ho nhẹ một tiếng: “Đúng vậy, đã là bạn bè thì tôi phải quan tâm đến cô chứ.”
“Cảm ơn.” Bạch Dương mỉm cười trả lời.
Trình Minh Viễn cũng cười nói: “Cảm ơn thì không cần đâu, nên như vậy mà, nhưng nếu cô không làm phẫu thuật là tính không phá thai nữa sao?”
“Cũng không phải, trong hai ngày này ở phía bên bệnh viện đều đang có ca phẫu thuật cho nên mới sắp xếp ca phẫu thuật của tôi vào hai ngày sau.” Bạch Dương vừa xử lý tài liệu , vừa trả lời.
Trình Minh Viễn giật mình: “Hóa ra là vậy à, tôi còn nghĩ tới chắc cô không định phá thai nữa chứ.”
“Đương nhiên là không rồi, thái độ của tôi rất kiên quyết đó.” Bạch Dương nói.
Môi Trình Minh Viễn mấp máy, như có điều gì không nói nên lời, do dự mấy giây rồi anh mới nói: “Cái người bạn kia của tôi, có biết chuyện cô định bỏ đứa bé đi không?”
Bạch Dương cầm cây bút trên tay một hồi, nhanh chóng tiếp tục, nhẹ giọng nói: “Tôi không nói cho anh ấy biết. Dù sao thì đứa bé cũng đang ở trong bụng của tôi. Theo luật pháp nước ta, tôi có quyền không thông báo cho anh ta biết chuyện tôi sẽ đi phá thai.”
“Tôi biết, nhưng dù sao thì anh ta cũng phải chịu trách nhiệm chứ, phải không hả?”
Trình Minh Viễn nhíu mày.
Bạch Dương lật một trang tài liệu: “Không cần đâu, chuyện xảy ra đêm đó là lỗi của hai đưá tôi, không phải là lỗi của một mình anh ta, cho nên tôi không cần anh ta chịu trách nhiệm, được rồi, còn gì nữa không? Nếu tôi không có việc gì thì tôi sẽ cúp máy trước, tôi vẫn còn bận đây này.
Thấy cô rõ ràng không muốn nói gì thêm, Trình Minh Viễn còn có thể làm gì khác mà kết thúc cuộc gọi.
Anh bỏ điện thoại xuống vò đầu bứt tóc, vẻ mặt cáu kỉnh.
Nói cái gì mà hai người đều có lỗi, đêm đó anh theo dõi camera, chỉ có Bạch Dương là say còn Phó Kình Hiên thì không say, anh ta vẫn bình thường.