CHƯƠNG 415
Đến thang máy.
Bạch Dương nhấn nút lên tầng một.
Không ngờ, sau khi nhấn, đèn trên nút đó đột nhiên tự tắt.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Có thang máy đang mở cửa ư?
Bạch Dương nhíu mày, đang muốn xem thử thang máy nào đang mở, chợt nghe một giọng nói truyền đến từ phía trước: “Cô Bạch, bên này.”
Bạch Dương bất giác quay đầu nhìn lại, nhìn thấy trợ lý Trương ló đầu ra từ ô thang máy thứ ba, cười với cô.
Giờ phút này, Bạch Dương hiểu.
Thảo nào cô vừa nhấn nút thang máy, đèn trên đó tắt đi.
Thì ra là Phó Kình Hiên và trợ lý, hai người họ vẫn luôn đứng chờ cô ở ô thang máy thứ ba.
“Cô Bạch, mau đến đây, đang đợi cô đó. Trợ lý Trương thấy Bạch Dương cứ đứng trước ô thang máy đầu tiên, chậm chạp không di chuyển, lại thúc giục.
Bạch Dương mấp máy đôi môi đỏ mọng: “Không cần đâu, hai người lên trước đi, tôi…
“Muôn rồi!” Trợ lý Trương nhận được ánh mắt của ông chủ nhà mình quăng đến, vội vàng cắt ngang lời từ chối của Bạch Dương.
Bạch Dương nghe vậy, giơ cổ tay lên nhìn, đúng là sắp muộn rồi, chỉ còn có mấy phút.
Xem ra, cô không thể không đi qua, đi lên cùng với bọn họ.
Bạch Dương thở dài, bước vào thang máy.
Nhìn người đàn ông khí thế mạnh mẽ đang đứng trong thang máy, Bạch Dương hơi liếc qua: “Cảm ơn.”
“Không có chỉ.” Phó Kình Hiên liếc nhìn qua cô, trả lời.
Bạch Dương đi đến đứng trong góc thang máy, không nói gì.
Phó Kình Hiên cũng không mở miệng.
Trợ lý Trương thân là cấp dưới, khi ông chủ không mở miệng, đương nhiên cũng không nên nói chuyện.
Vì vậy, trong không gian thang máy rộng rãi, chỉ nghe được tiếng hít thở nhè nhẹ.
Nụ cười nghề nghiệp trên mặt trợ lý Trương vẫn luôn nở từ lúc đầu đến giờ, bây giờ đã hơi cứng ngắc.
Trời ạ, hai người nói gì đó, làm gì đó đi mà.
Không một tiếng động, có phải là ngột ngạt quá không vậy?
Cuối cùng, thang máy vang lên một tiếng ding dong.
Cửa mở ra, trợ lý Trương bước ra ngoài đầu tiên, chặn cửa thang máy, trong lòng lúc này mới thở phào một hơi.
Tốt quá, cuối cùng cũng không cần chịu đựng bầu không khí khiến người ta hít thở không thông của hai người kia nữa rồi.
Bạch Dương không biết trợ lý Trương đang nghĩ gì, cô là người cuối cùng bước ra khỏi thang máy.
Sau khi ra khỏi thang máy, chờ tâm hai giây, đợi cho Phó Kình Hiên và trợ lý Trương đi vài bước, lúc này cô mới bước đi, không xa không gần mà theo sau.
Rất nhanh đã đến phòng họp.
Trợ lý Trương đẩy cửa phòng họp ra.