“Ừm.”
Phó Kình Hiên đứng bên cạnh Bạch Dương, dù cô không mở loa ngoài thì anh cũng nghe được mang máng cuộc trò chuyện của bọn họ.
Anh thấy Bạch Dương chẳng ngại ngần làm nũng với Lục Khởi, bảo Lục Khởi tới cửa hàng nào đó mang hai món đồ mới về, hoàn toàn khác với con người dịu dàng ngoan ngoãn trước kia thì trong lòng lại dâng lên
Đứng trong gió lạnh nói chuyện khiến đầu óc Bạch Dương hơi choáng váng, bước chân lảo đảo.
Ánh mắt Phó Kình Hiên tối lại, anh cướp lấy điện thoại trong tay Bạch Dương rồi cúp máy, bế cô lên đi sang bên kia của xe.
Cơ thể đột nhiên bị nhấc bổng khiến Bạch Dương giật mình, chiếc ô suýt nữa bay ra khỏi tay, cô vội vàng túm lấy áo sơ mi của người đàn ông, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi lạnh đi.
“Phó Kình Hiên, thả tôi xuống!”
Phó Kình Hiên phớt lờ, mở cửa ghế lái phụ rồi nhét cô vào.
“Sếp Phó, anh làm loạn đủ chưa?” Thấy người đàn ông đang kéo dây an toàn, Bạch Dương lạnh lùng nói: “Tôi có thể tìm người lái hộ, không cần anh quan tâm!”
Sống chung sáu năm, Phó Kình Hiên đừng nói là quan tâm cô, mà số lần hai người nói chuyện cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, bây giờ mới ly hôn được vài ngày, cô đã gặp anh mấy lần.
Hải Thành trở nên nhỏ bé như vậy từ bao giờ thế?
Phó Kình Hiên nhìn khuôn mặt viết đầy sự khó chịu và dáng vẻ bướng bỉnh của cô mà lòng càng thêm cáu kỉnh: “Thời tiết xấu thế này, dù cô gọi cũng không ai nhận đâu.”
“Có gọi được không là chuyện của tôi.”
“Bạch Dương.” Người đàn ông nghiêng người đến gần Bạch Dương, hơi thở lạnh lẽo quấn lấy cô, ánh mắt anh trầm xuống: “Cô cứ phải cứng đầu vậy sao?”
Không gian trong xe hơi nhỏ, anh dựa lại gần khiến Bạch Dương càng không có chỗ trốn.
Mặt cô càng lúc càng lạnh, vừa định lên tiếng thì vô tình lướt qua lưng người đàn ông, phát hiện anh bế cô vào xe nên không thể cầm ô, bên ngoài đang mưa to, lưng anh đã ướt cả mảng lớn.
Lòng Bạch Dương run lên, lời muốn nói đều bị nuốt xuống, cô nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác.
Phó Kình Hiên liếc nhìn cô rồi tiếp tục kéo dây an toàn, nhưng vì dựa vào quá gần nên ngón tay anh vô tình lướt qua bộ ngực đang phập phồng lên xuống của Bạch Dương.
“…” Cả hai đều sửng sốt.
Bạch Dương phản ứng lại trước, cô kéo dây an toàn trong tay anh, nhét vào khoá an toàn.
Yết hầu Phó Kình Hiên dịch chuyển: “Xin lỗi.”
“Không sao, tôi biết sếp Phó không cố ý.” Bạch Dương nhớ lại lời tổng giám đốc Nhạc nói khi đánh bài, không nhịn được chế nhạo Phó Kình Hiên: “Sếp Phó đúng là ‘thánh nhân’ nghìn đời khó gặp!”
Đối mặt với lời nói châm chọc của cô, Phó Kình Hiên chỉ nhíu mày rồi nhanh chóng ngồi vào ghế lái, khởi động xe.
.
ngôn tình hài
Phó Kình Hiên hỏi: “Cô sống ở đâu?”
“Vịnh Tiên Thuỷ.” Bạch Dương lạnh lùng trả lời, chống má nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hai người không ai lên tiếng nữa, trong xe im lặng một cách đáng sợ, chỉ có tiếng gạt nhẹ của cần gạt nước.
Bạch Dương dính mưa vốn đã rất khó chịu.
Bây giờ trên xe lại có gió ấm, nóng lạnh đan xen, một lúc sau cô thiếp đi, ngửa người dựa vào lưng ghế.
Xe đã đến Vịnh Tiên Thuỷ, nhưng Phó Kình Hiên không biết Bạch Dương ở toà nhà nào, lại thấy mặt cô đỏ bừng chắc đã bị cảm, anh tìm hiệu thuốc ở ven đường, xuống xe mua một hộp thuốc cảm..