Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 339: Chương 339






Bạch Dương không thích Kình Hiên? Trò đùa thế giới gì vậy?
Lúc học đại học, cô ta đã biết Bạch Dương thích Kình Hiên tới mức nào, nếu không làm sao có thể vì Kình Hiên mà bằng lòng ở nhà họ Phó bị bắt nạt sáu năm, cho nên cô ta tuyệt đối không tin Bạch Dương không thích Kình Hiên nữa.

“Cô thích tin hay không thì tùy.

Được rồi, đừng nói vớ vẩn nữa, mọi người ra tay đi.” Lục Khởi đã mất kiên nhẫn, phất tay nói.

Trong lòng Cố Tử Yên hoảng hốt, giọng nói cũng trở nên hoảng sợ: “Các người… Các người muốn làm gì?”
“Muốn làm gì à? Cô sẽ biết nhanh thôi.” Trình Minh Viễn chà xát tay, cười khà khà, dáng vẻ này cực kỳ giống với đám lưu manh côn đồ ngoài đường, Trần Thi Hàm nhìn thấy vậy lại trợn mắt.

Mấy người vây quanh Cố Tử Yên, bắt đầu tay đấm chân đá.

Bọn họ cân nhắc đến Cố Tử Yên là phụ nữ nên thật ra không dùng sức nhiều, nhưng cũng đủ khiến Cố Tử Yên cảm thấy đau đớn.

Mà ngoại trừ đau ra, điều khiến cho Cố Tử Yên không chịu nổi chính là sự sỉ nhục.


Cô ta co người trong bao tải, hai mắt đỏ ngầu, hai cánh tay chắn trước mặt, cẩn thận bảo vệ mặt mình, hàm răng còn cắn chặt môi dưới, không để cho mình kêu ra thành tiếng.

Cô ta nhớ kỹ mối thù này rồi, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày cô ta khiến cho những người bên ngoài kia sống không bằng chết!
Mấy phút sau, Bạch Dương hô dừng.

Lục Khởi lắc lắc tay: “Sướng thật đấy.”
“Tôi cũng thấy vậy.” Phó Kình Duy gật đầu phụ họa.

Trình Minh Viễn khẽ xoa cằm, trên mặt đầy vẻ tiếc nuối: “Đáng tiếc cô ta quá giỏi nhẫn nhịn, rõ ràng rất đau lại không phát ra tiếng kêu, làm tôi không có cảm giác thành tựu lắm.”
“Mặc kệ cô ta, nói chung chúng ta trút giận cho giám đốc Bạch thôi.” Trần Thi Hàm nói.

“Vậy cũng đúng.” Trình Minh Viễn trả lời.

“Được rồi, tháo dây thừng buộc bao tải rồi về thôi.” Bạch Dương dặn dò.


Lục Khởi cúi người kéo sợi dây buộc miệng bao tải.

“Xem thử tình trạng của cô ta thế nào.” Bạch Dương chỉ vào Cố Tử Yên.

Lục Khởi đáp một tiếng, mở bao tải ra.

Trình Minh Viễn cũng rất phối hợp, bật đèn pin của điện thoại di động.

Cứ như vậy, đám người đều có thể nhìn thấy rõ tình trạng của Cố Tử Yên.

Cô ta vẫn còn đang co người, mắt nhắm chặt giống như đã ngất đi.

Mà trên mặt và trên cánh tay cô ta lộ ra từng mảng bầm tím, làm người ta vừa nhìn đã biết cô ta bị đánh không nhẹ.

“Không có gì đáng ngại, chỉ là mấy vết thương ngoài da, dưỡng thương mấy ngày sẽ không sao đâu.” Trần Thi Hàm ngồi xổm xuống, kiểm tra vết thương của Cố Tử Yên và nói.

Trình Minh Viễn nhíu mày: “Cô còn biết chữa bệnh à?”
“Tôi không biết, chỉ là trước đây làm vệ sĩ cho người ta, trên người khó tránh khỏi có vài thương, xử lý nhiều sẽ biết thôi.” Trần Thi Hàm đứng lên, thản nhiên trả lời..