Phó Kình Hiên nhìn Cố Tử Yên trong lòng mình, không ôm cô lại, thậm chí còn có ý muốn đẩy cô ra.
Anh không biết tại sao mình lại có suy nghĩ như vậy, cũng không tìm được đáp án, chỉ có thể nhịn xuống, trầm giọng nói: “Tử Yên, đợi ngày mai sau khi quay về, anh sẽ tìm một bác sĩ tâm lý cho em.”
“Bác sĩ tâm lý?” Cố Tử Yên thu lại nụ cười trên mặt, nhìn người đàn ông.
Người đàn ông gật đầu: “Nhân cách thứ hai của em quá nguy hiểm, phải ngăn chặn lại.”
“Nhưng mà…”
“Tử Yên.” Phó Kình Hiên nâng mặt cô ta lên, ánh mắt thâm trầm: “Nhân cách thứ hai của em đã làm việc ác không chỉ một lần hai lần.
Chỉ cần cô ta vẫn còn đó, cô ta sẽ có thể không ngừng ra tay với Bạch Dương.
Anh có thể đứng ra giải quyết cho nhân cách thứ hai của em, nhưng anh không thể giải quyết mãi.
Em hiểu không?”
Trái tim Cố Tử Yên thắt lại: “Cho nên, Kình Hiên, ý của anh là nếu như em không quản lý tốt nhân cách thứ hai của em, anh sẽ chia tay với em ư?”
“Ừ.” Phó Kình Hiên thừa nhận không chút do dự.
Cho dù anh, hay là vì nhà họ Phó, anh cũng không bao giờ muốn mình có một người vợ độc ác.
Bởi vì anh yêu cô ta, nên anh mới luôn tha thứ cho cô ta.
Nhưng không thể nào tha thứ mãi mãi được.
Cố Tử Yên nghe câu ‘Ừ của Phó Kình Hiên, trong đầu bùm một tiếng, như bị nổ tung.
Bây giơ cô ta mới nhận ra, cho dù là nhìn dùng cái cớ nhân cách phân liệt để âm mưu làm hại Bạch Dương, về lâu về dài Kình Hiên cũng sẽ không chấp nhận được.
Cũng may, may là vẫn còn kịp.
“Em biết rồi, em sẽ ngoan ngoãn phối hợp điều trị.” Cố Tử Yên vội gật đầu.
Phó Kình Hiên sờ tóc cô: “Vậy là tốt rồi.”
Cố Tử Yên nở nụ cười, hạ mi mắt, che đi sự âm u trong mắt.
Xem ra, cô ta phải đẩy nhanh tốc độ giết chết Bạch Dương.
Chỉ có vậy, cô ta mới không cần phải giả vờ bị nhân cách phân liệt, cũng không cần ra tay với Bạch Dương, khiến Kình Hiên bất mãn nữa.
.
Truyện Điền Văn
Quan trọng nhất là, chỉ cần Bạch Dương chết đi, Kình Hiên cũng sẽ không bị ảnh hưởng bởi Bạch Dương nữa.
Ục ục.
Bụng Cố Tử Yên đột nhiên vang lên.
Phó Kình Hiên cúi đầu nhìn cô ta: “Chưa ăn no?”
Cố Tử Yên gật đầu: “Lúc nãy thấy anh lạnh lùng với em như vậy, em không có tâm trạng ăn uống.”
Phó Kình Hiên kéo tay cô ta: “Vậy trở về ăn thêm chút nữa.”
“Không cần, em không muốn quay lại đó gặp mặt bọn họ.
Chắc chắn bọn họ cũng không muốn nhìn thấy em.” Cố Tử Yên lắc đầu nói.
Phó Kình Hiên nghĩ đến thái độ của mấy người Bạch Dương đối với Tử Yên, nên không nói nữa.
Hai giây sau, anh vuối đầu lông mày: “Vậy em chờ anh, anh lấy cho em một chút đồ tráng miệng cho em ăn nhé.”
“Vâng.” Cố Tử Yên cười đồng ý.
Phó Kình Hiên buông tay cô ta ra, đi về phía nhà hàng.
Người trong nhà hàng thấy anh quay về, rất kinh ngạc.
“Anh hai, anh chưa ăn no hả?” Phó Kình Duy thấy Phó Kình Hiên lấy chén đĩa múc đồ tráng miệng, tò mò hỏi..