“Cái này … Anh bỏ tay phải ra được không?” Cô quay đầu, nhỏ giọng nói với người đàn ông ở phía sau.
Phó Kình Hiên nhìn về phía tay phải mình đặt trên mông cô, hiểu được điều gì, hơi nhíu mày.
Thành thật mà nói, vừa rồi anh chỉ một lòng muốn đưa cô lên lưng ngựa, cũng không chú ý tay mình có đặt ở chỗ nào không đúng không.
Nhưng bây giờ nhận ra, anh nên buông tay.
Nhưng cảm giác đàn hồi truyền đến từ bàn tay, làm cho anh không hiểu sao cảm thấy không nỡ.
Nhưng cuối cùng, Phó Kình Hiên vẫn bình tĩnh chuyển tay từ trên mông Bạch Dương chuyển lên trên đùi.
Lúc này Bạch Dương mới thở phào nhẹ nhõm, dưới sự giúp đỡ của anh, cô ra sức trèo lên lưng ngựa.
Ở phía sau cách đó không xa, Cố Tử Yên đi từ trong toilet ra, đang tìm kiếm bóng dáng của Phó Kình Hiên, không ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng này.
Nhìn thấy hai người Phó Kình Hiên và Bạch Dương có động tác thân mật, kề sát vào nhau, ánh mắt đố kỵ của cô ta lập tức đỏ lên.
Cô ta biết rằng, chỉ cần Bạch Dương xuất hiện ở nơi nào, Kình Hiên sẽ bị cô thu hút.
Cúi đầu nhìn cái bình nhỏ trong tay, Cố Tử Yên nở nụ cười dữ tợn.
Lần trước đẩy Bạch Dương xuống cầu thang nhưng không giết chết được Bạch Dương và cái thai trong bụng cô.
Lúc này đây, cô ta không tin là không giết chết được!
Hừ lạnh một tiếng, Cố Tử Yên cuối cùng nhìn thoáng qua hai người, xoay người đi về phía khu nghỉ ngơi, trong lúc đi, cô ta mở cái chai trong tay ra, đổ ra một khối màu đen từ bên trong, ném về một nơi nào đó trên trường đua ngựa.
Sau khi làm xong những việc này, cô ta phủi tay, mỉm cười và tiếp tục đi về phía trước.
Bạch Dương và Phó Kình Hiên đều không phát hiện ra Cố Tử Yên đã nhìn thấy bọn họ.
Dưới sự giúp đỡ của Phó Kình Hiên, cùng với sự nỗ lực của mình, cuối cùng cô cũng thành công ngồi trên lưng ngựa.
“Phù, thật sự không dễ dàng.” Bạch Dương cầm dây cương, thở phào nhẹ nhõm.
Phó Kình Hiên nghe được lời này, giơ tay lau mồ hôi trên trán.
Nó thực sự không dễ dàng.
“Cám ơn anh, Tổng giám đốc Phó.” Bạch Dương cười nói lời cảm ơn với Phó Kình Hiên.
Không phải là một nụ cười lạnh lùng và chế giễu thông thường, mà là một nụ cười biết ơn từ trái tim.
Trong chớp mắt, ánh mắt của Phó Kình Hiên trở nên hoảng hốt.
Dường như đã lâu lắm rồi anh không thấy cô cười với anh như vậy, kể cả sau khi ly hôn cũng không có.
Không ngờ bây giờ anh lại thấy.
Tim Phó Kình Hiên đập nhanh trong chốc lát, yết hầu cũng hơi trượt xuống một chút, mí mắt rũ xuống, giọng nói hơi khàn khàn trả lời: “Không có gì.”
Bạch Dương không phát hiện ra sự khác thường của anh, nhìn bãi cỏ trước mặt: “Tổng giám đốc Phó, tôi dắt ngựa đi dạo trước.”
“Được.” Phó Kình Hiên gật đầu.
Bạch Dương hai chân kẹp bụng ngựa, con ngựa bắt đầu chạy chậm.
Phó Kình Hiên thấy tốc độ quả thật không nhanh, độ cong lắc lư thân thể Bạch Dương cũng không lớn, lúc này mới hoàn toàn yên lòng.
Tốc độ như vậy chắc là sẽ không có việc gì.
Suy nghĩ một chút, Phó Kình Hiên cũng xoay người lên ngựa, trở về khu nghỉ ngơi..