Lục Khởi là bạn từ nhỏ của cô, là con nhà giàu điển hình.
Lục Khởi thăm dò hỏi: “Quyết định xong rồi thật sao?”
“Trước giờ em chưa từng tỉnh táo như thế này.” Sau khi Bạch Dương đi ra, trên môi nở một nụ cười.
Cô đã xinh đẹp sẵn rồi, nụ cười này giống như xua tan đi khói mù trong bao năm qua mà trở nên rực rỡ.
Lục Khởi thở dài: “Anh còn tưởng cả đời này em vẫn không nghĩ thông suốt chứ.
Sáu năm qua anh thật sự đã hết lòng lo nghĩ cho em, sao em cứ mãi thích thứ đàn ông cặn bã đó chứ?”
Bạch Dương gật đầu: “Đúng thế, sao em lại ngu thế nhỉ?”
“May là em giác ngộ chưa muộn lắm, chứ mà thêm sáu năm nữa thì em cũng đã hoa tàn ít bướm rồi.” Lục Khởi nói đùa: “Trước đó anh còn nghĩ, nếu như khi em già rồi bị đuổi ra khỏi nhà thì anh sẽ cố mà cưới em làm vợ, dù gì chúng ta cũng là thanh mai trúc mã mà.”
Bạch Dương liếc anh ta: “Đồ miệng qua.” “À đúng rồi, đây là thỏa thuận ly hôn mà em bảo anh chuẩn bị, em xem đi.”
Nhận lấy chồng thỏa thuận mà anh ta đưa đến, Bạch Dương tiện tay lật ra: “Đồ của Phó Kình Hiên em không lấy đâu.
Trước đây em không nợ anh ta gì cả, sau này cũng sẽ không thiếu nợ anh ta gì hết.”
Không hề do dự viết tên mình lên.
Thấy cô viết nhanh như thế, Lục Khởi không nhịn được mà cười nói: “Được đó, cực kì dứt khoát.”
Bạch Dương cất bút đi, nhướng mày: “Đi thôi, đến bệnh viện Nhân Dân.”
“Vâng thưa đại tiểu thư của anh.”
Tầng cao nhất của bệnh viện là nơi dành riêng cho bệnh nhân VIP.
Tìm đến phòng 1203, Bạch Dương gõ cửa, sau đó cầm vào tay nắm khóa cửa rồi mở cửa đi vào.
Trên giường bệnh, dường như người phụ nữ xinh đẹp bị cô dọa cho sợ đến mức phải trốn trong chăn, hai mắt đẫm lệ, có vẻ cực kì sợ hãi cô.
Sắc mặt Phó Kình Hiên trở nên khó coi, giọng nói lạnh lẽo: “Cô đến đây làm gì?”
Bạch Dương không nhanh không chậm lấy đơn ly hôn trong túi ra đưa cho anh ta: “Kí đi, tôi sẽ đi ngay”
Phó Kình Hiên cầm lấy nhìn, sắc mặt tối lại, giọng nói cực kì lạnh lùng: “Cô muốn ly hôn?” “Chứ sao nữa?” Bạch Dương vén tóc mai lên, nụ cười dịu dàng ấm áp nhưng lại xa cách: “Sáu năm qua khổ cho anh quá, kí tên vào thì anh được giải thoát rồi không đúng sao?”
Phó Kình Hiên nhíu mày, mặt lạnh, nhưng thần sắc lại rất nghiêm trọng, chẳng biết cô lại chơi cái trò lừa đảo gì nữa đây.
Lúc này, Cổ Tử Yên nằm trên giường bệnh yếu ớt gọi: “Kình Hiên.” Tiếng gọi này giống như sự ám chỉ nào đó.
Phó Kinh Hiền nhìn Cố Tử Yên, sau đó lại nhìn lên mặt Bạch Dương, yết hầu chuyển động: “Chuyện này về nhà rồi nói.
Cô ra ngoài trước đi, đừng làm phiên Tử Yên.”
Bạch Dương cười nhưng ý cười không hề có trong ánh mắt: “Tôi nghiêm túc.
Dù gì anh cũng phải đón cô Cố về, tôi đi chẳng phải vừa hay tốt sao? Đỡ khiến hai người chướng mắt”
“BẠCH DƯƠNG!” Giọng nói của người đàn ông vừa lạnh lùng vừa âm trầm, dường như sức chịu đựng dành cho cô đã đến cực hạn rồi.
“Cô Cố đang nhìn đấy, chẳng lẽ… Anh thích tôi nên không muốn ly hôn sao?” Trên môi Bạch Dương nở một nụ cười xinh đẹp mê người.
Cố Tử Yên điềm đạm đáng yêu nhìn Phó Kình Hiên, thử thăm dò ý tứ trong lòng anh: “Kình Hiên anh sao vậy?”
Bạch Dương lạnh lùng nhìn anh, chờ anh đưa ra lựa chọn.
“Được, tôi kí!” Phó Kình Hiên mím môi, sắc mặt lạnh lẽo lạ thường.
Bạch Dương hài lòng mỉm cười, cầm đơn ly hôn mà người đàn ông kia đã kí xong tên, cô phóng khoáng rời đi chẳng hề lưu luyến.
Nhưng vừa ra khỏi phòng bệnh, nước mắt từ trong mắt chảy ra mà không thể khống chế nổi.
Kết hôn sáu năm, yêu tám năm, tất cả đều trôi theo dòng nước.
Lòng người cũng là da thịt mà, nói không khó chịu tức là nói dối.
Giống như có người dùng mũi kim đâm lên tim cô, đau theo từng mũi từng mũi một..