Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 299: Chương 299






“Không sai.” Lục Khởi gật đầu, kể lại đơn giản chuyện Bạch Dương bị đẩy xuống tầng.

Trần Thi Hàm hít một ngụm khí lạnh.

Bạch Dương lắc đầu: “Không, chúng ta không về, dựa vào đâu họ đến thì chúng ta phải đi, há chẳng phải chúng ta rất sợ họ, hơn nữa còn có Trình Minh Viễn và Phó Kình Duy, họ cũng ở đây, em tin Cố Tử Yên chắc chắn sẽ không dám làm gì.”
“Tổng giám đốc Bạch nói đúng.” Trần Thi Hàm tán thành: “Mọi người không biết nhỉ, Trình Minh Viễn đưa tôi với Phó Kình Duy đến đây, mục đích là để gây chuyện với Phó Kình Hiên và Cố Tử Yên, không để họ tận hưởng cuối tuần, thế nên tiếp theo đây Cố Tử Yên đối phó với Trình Minh Viễn còn không kịp, chắc không rảnh ra tay với Tổng giám đốc Bạch.”
“Ồ?” Bạch Dương nhướn mày: “Trình Minh Viễn muốn phá hoại kỳ nghỉ của Phó Kình Hiên và Cố Tử Yên?”
“Phải đó.” Trần Thi Hàm gật đầu.

Bạch Dương và Lục Khởi nhìn nhau: “Khởi à, đúng là trước đây trong điện thoại anh nói đúng rồi, nhà họ Cố đắc tội nhà họ Trình, Trình Minh Viễn cũng sẽ không để Cố Tử Yên sống tốt, chẳng phải là đến rồi sao.”
Lục Khởi cười, vỗ tay: “Đây chẳng phải là chuyện tốt sao, để Trình Minh Viễn xử lý Cố Tử Yên giúp chúng ta trước.”
Bạch Dương hất cằm: “Anh nói cũng đúng.”
Sau đó, Lục Khởi chuyển chủ đề: “Được rồi cục cưng, chúng ta cũng đến bãi ngựa xem thử đi.”

“Được.” Bạch Dương gật đầu đồng ý.

Ba người đến bãi ngựa.

Lúc ở ngoài bãi ngựa, Bạch Dương đã nhìn thấy ba chú ngựa đang chạy trong bãi.

Tuy rằng người cưỡi ngựa mặc thiết bị bảo hộ, che kín hết mặt, nhưng Bạch Dương vừa liếc mắt đã có thể nhận ra họ là ai.

Là hai anh em Phó Kình Hiên và Trình Minh Viễn.

Cố Tử Yên không cưỡi, đang ngồi ở khu nghỉ ngơi của bãi ngựa, nhìn mấy người trong bãi ngựa.

Lúc ba người Bạch Dương qua đó, Cố Tử Yên phát hiện ra, cười đứng dậy: “Cô Bạch, mọi người đến rồi.”

Bạch Dương giả vờ không nghe thấy, đi đến bên cạnh ngồi xuống.

Lục Khởi và Trần Thi Hàm cũng giống với cô, cô không để ý Cố Tử Yên, họ đương nhiên cũng sẽ không thèm để ý, đi theo cô ngồi xuống.

Thái độ thờ ơ của ba người khiến nụ cười trên gương mặt Cố Tử Yên biến mất, đôi mắt thoáng qua một tia u tối, nhưng rất nhanh lại tan biến, khôi phục lại ý cười, dáng vẻ dường như chẳng có gì xảy ra.

Cô ta bước qua: “Cô Bạch, mọi người không đi cưỡi ngựa sao?”
Bạch Dương hơi ghét bỏ, cau mày: “Cô Cố, không có ai từng nói là cô rất phiền sao?”
“Hả?” Cố Tử Yên ngây người, gương mặt đỏ lên: “Tôi… tôi thật sự rất khiến người ta thấy phiền sao?”
“Lẽ nào không phải sao, cô không nhận ra là chúng tôi vốn không muốn để ý đến cô sao, cô còn bám lấy như keo con chó vậy, có liêm sỉ không vậy?” Lục Khởi lạnh lùng nói.

Trần Thi Hàm cũng phụ họa: “Phải đó, chẳng biết người biết ta chút nào.”
“Mấy người…” Viền mắt Cố Tử Yên đỏ lên, cơ thể khẽ run, dáng vẻ muốn khóc nhưng không khóc vậy.

Trên bãi ngựa ở nơi xa, Phó Kình Hiên đã sớm phát hiện ra Bạch Dương, nhìn thấy Tử Yên đi về phía Bạch Dương, còn cau mày, bây giờ xem ra Tử Yên hình như đang khóc, anh nheo mắt, lập tức kìm dây cương, cưỡi ngựa qua đó.

Phó Kình Hiên và Trình Minh Viễn thấy vậy, cũng qua theo..