“Đúng rồi, tôi suýt nữa quên mất.” Ánh mắt Bạch Dương nhìn chằm chằm vào Cố Tử Yên không kèm theo bất kỳ cảm xúc nào: “Cô Cố, Mạnh San vì cô mới rơi vào tình cảnh ngày hôm nay, cho nên… cô mới là người thật sự nên cứu cô ta.”
Cô nói xong lại nhìn sang bà Mạnh: “Bà Mạnh, bà cầu xin tôi còn không bằng cầu xin cô Cố.
Dù sao cô ta lương thiện như vậy, chắc chắn sẽ giúp đỡ.”
“Bye bye.” Lục Khởi vẫy tay với hai người rồi ôm Bạch Dương đi vào trong tòa án.
Cố Tử Yên có phần không dám nhìn bà Mạnh: “Bác gái, cháu biết Tiểu San vì cháu, nhưng…”
“Cô không cần nói nữa.” Bà Mạnh lau nước mắt, ngắt lời cô ta: “Tôi biết Tiểu San từng cầu xin cô giúp đỡ nhưng cô không hề giúp được gì.” Đọc tiếp tại TАмliπh247.vn nhé!
Cố Tử Yên nghe vậy thì thầm vui mừng, sau đó lại nghe bà Mạnh nói tiếp: “Nhưng tôi hi vọng sau này cô hãy cách xa Tiểu San ra.
Tiểu San thật sự không thích hợp làm bạn với cô.”
“Bác gái, bác có ý gì chứ?” Gương mặt Cố Tử Yên trắng bệch, giọng nói run rẩy: “Bác đang trách cháu sao?”
Bà Mạnh hít sâu một hơi: “Đúng, tôi đang trách cô đấy.
Nếu vừa nãy cô không đột nhiên xuất hiện, ngăn cản tôi, có lẽ tôi quỳ thêm vài lần, Bạch Dương sẽ mềm lòng đồng ý tha cho Tiểu San.
Nhưng cũng tại cô mà mọi chuyện đều hỏng hết.
Cho nên Tiểu San không được thả ra cũng có một phần trách nhiệm của cô.”
Bà ta nói xong thì không để ý tới Cố Tử Yên nữa, đi thẳng.
Trên gương mặt trước giờ luôn dịu dàng của Cố Tử Yên đột nhiên hơi vặn vẹo.
Dù thế nào cô ta cũng không ngờ mình ngăn cản bà Mạnh quỳ xuống, còn bị bà ta thù ghét.
Một bà chủ của gia tộc không có đẳng cấp lấy tư cách gì mà dám thù ghét cô ta?
Cố Tử Yên cắn chặt môi dưới, trong lòng buồn bực tới phát hoảng, cũng chẳng còn tâm trạng nào xem buổi phúc thẩm của Mạnh San nữa, xoay người rời đi.
Nửa giờ sau, cô ta đi tới tập đoàn Phó Thị.
“Kình Hiên…” Cố Tử Yên không quan tâm trong văn phòng Tổng giám đốc có ai khác không, mắt đỏ hoe ngấn nước đi thẳng tới trước mặt Phó Kình Hiên đang ngồi sau bàn làm việc, sau đó ngồi lên trên đùi anh, hai tay vòng qua cổ anh, vùi đầu lên trên ngực anh khẽ nức nở lên.
Phó Kình Hiên thoáng cứng người, sau khi kịp phản ứng mới khẽ nhíu mày nhìn người phụ nữ trong lòng mình.
Nếu không phải nghe thấy cô ta đang khóc, trong chớp mắt đó anh thậm chí đã muốn đẩy cô ta ra.
“Mọi người tạm thời cứ để tài liệu ở đây, lát nữa tôi xem xong sẽ cho người đưa qua.
Các người về trước đi.” Phó Kình Hiên thả tập tài liệu trong tay xuống, khẽ day huyệt thái dương và nói với đôi nam nữ ở bên kia bàn làm việc.
Đôi nam nữ khẽ gật đầu: “Vâng, Tổng giám đốc Phó.”
Sau đó, hai người xoay người đi ra ngoài.
Sau khi đóng cửa lại, người phụ nữ không nhịn được khẽ nói móc: “Đó là vợ chưa cưới của Tổng giám đốc Phó à? Sao cô ta không có quy củ vậy, thậm chí còn chẳng gõ cửa đã bước vào.
Hơn nữa, cô ta không nhìn thấy chúng ta đang bàn bạc công việc à? Không ngờ cô ta lại đi thẳng tới ôm Tổng giám đốc Phó, cũng không để ý xem có đúng lúc hay không.”
Người đàn ông nhún vai: “Ai bảo Tổng giám đốc Phó cưng chiều cô ta chứ.”
Người phụ nữ đầy vẻ bất mãn: “Cho dù cưng chiều cũng không thể không phân biệt trường hợp, địa điểm được.”
“Được rồi, cô bớt nói vài câu đi, để người ta nghe được thì vẫn là chúng ta phải chịu thiệt thôi.”
“…” Người phụ nữ bĩu môi nhưng không nói nữa..