Bạch Dương lúc đó trông tối tăm không chút ánh sáng, không hề có điểm sáng, hoàn toàn không giống Bạch Dương khiến người ta phải nhìn chằm chằm bây giờ.
Anh không thể không thừa nhận cô thật sự đã thay đổi, trở nên mạnh mẽ, tự tin, xinh đẹp hơn rồi.
Hiện trường buổi họp báo, Bạch Dương đảo mắt nhìn truyền thông xung quanh: “Tin rằng mọi người đều rất tò mò là ai đăng bài viết đó lên mạng, bây giờ tôi sẽ nói cho mọi người, đó là con gái của chủ tịch doanh nghiệp nhà họ Mạnh, cô Mạnh San, mà cô Mạnh San này, chính là bạn thân của cô Cố.”
Nghe thấy Bạch Dương điều tra ra mình, còn công bố trước công chúng, Mạnh San cũng đang xem livestream lập tức tái mặt.
Doanh nghiệp nhà họ Mạnh cũng không có địa vị cao ở Hải Thị, còn tệ hơn cả Thiên Thịnh, cô ta nhờ có Cố Tử Yên mới có thể qua lại trong giới nhà giàu.
Bây giờ Bạch Dương nói chuyện này ra, những cô chủ cậu chủ nhà giàu kia sẽ nhìn cô ta thế nào, sẽ xa lánh cô ta như một kẻ tiểu nhân hèn hạ, như thế sẽ không có ai dám kết thông gia với nhà họ Mạnh nữa, ba cũng sẽ trách cô ta, cô ta nên làm gì đây?
Mạnh San lo đến mức sắp khóc, trong lòng thấy hối hận sao lúc đó mình lại kích động như thế!
Hiện trường buổi họp báo, Bạch Dương không định bỏ qua cho Mạnh San, nói tiếp: “Về chuyện cô Mạnh lên mạng nói tôi sau khi ly hôn vẫn còn dây dưa với chồng trước và chuyện sáu năm trước chen chân vào giữa tổng giám đốc Phó và cô Cố, còn lấy chuyện ơn nghĩa để gả cho tổng giám đốc Phó, tôi xin giải thích một câu ngay tại đây, ngoài điều cuối cùng, những điều còn lại đều là giả!”
Nghe thấy câu này, những người đang có mặt đều giật mình.
Có phóng viên đứng lên đặt câu hỏi: “Cô Bạch nói thế có nghĩa là cô thật sự lấy chuyện ơn nghĩa để ép tổng giám đốc Phó cưới cô sao?”
“Đúng vậy.” Bạch Dương nhìn phóng viên kia, gật đầu thừa nhận.
Lục Khởi ở một bên nôn nóng đến mức suýt giậm chân: “Bảo bối, em nói gì thế.”
Lời như thế có thể tùy tiện nói ra sao?
Phó Kình Hiên ở tập đoàn Phó Thị cũng không nhịn được nhíu mày.
Ngay cả Trình Minh Viễn cũng tỏ vẻ khó hiểu: “Dù đây là sự thật, nhưng cô ta cứ thế thừa nhận, không sợ sẽ bị mắng dữ hơn rồi hại đến Thiên Thịnh sao? Kình Hiên, anh nói xem rốt cuộc cô ta đang nghĩ gì vậy?”
Anh ta ngẩng đầu nhìn về phía Phó Kình Hiên.
Phó Kình Hiên mím môi, không trả lời.
Bên kia, nhà họ Cố.
Cố Tử Yên cũng đang theo dõi buổi livestream này, thấy Bạch Dương nói thẳng năm đó mình thật sự uy hiếp Phó Kình Hiên, cô ta chậm rãi cong môi, cảm thấy Bạch Dương đang tự tìm đường chết.
Hiện trường, Bạch Dương nhìn dáng vẻ hưng phấn của đám phóng viên bên dưới, vẻ mặt không chút thay đổi.
Cô biết lời nói của mình sẽ mang đến hậu quả gì, nhưng cô không hề hối hận.
Phóng viên kia lại hỏi: “Cô Bạch, xin hỏi tại sao cô phải làm như vậy?”
“Tại sao à?” Bạch Dương rũ mắt, lạnh lùng trả lời: “Vì tôi yêu anh ta!”
Phó Kình Hiên híp mắt, cơ thể cũng vô thức ngồi thẳng dậy.
Anh biết cô yêu anh, suốt sáu năm này, không phải anh không nhìn thấy tình cảm trong mắt cô.
Nhưng không ngờ bây giờ cô lại công khai tình cảm của mình với anh.
Phó Kình Hiên vuốt đầu ngón tay, trong lòng dâng lên cảm giác vui vẻ.
Nhưng cảm giác vui vẻ này không kéo dài được bao lâu đã bị câu nói sau của Bạch Dương đánh tan..