Bạch Dương nhìn vào ống kính livestream, chậm rãi nói: “Nhưng đó là lúc trước, tôi bây giờ đã không còn yêu nữa rồi!”
Sắc mặt Phó Kình Hiên hơi thay đổi, trong lòng chợt có cảm giác hoảng loạn, tựa như mất đi thứ gì đó.
Trình Minh Viễn huýt sáo: “Kình Hiên, anh cảm thấy cô ấy có đang nói thật không?”
“Là thật hay giả cũng không liên quan đến tôi!” Phó Kình Hiên siết chặt hai tay, lạnh lùng trả lời.
Trình Minh Viễn nghe thấy anh miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo, giễu cợt cong môi: “Vậy à? Nhưng mình thấy thái độ của cậu cũng không giống không để tâm lắm.”
“Cậu nhìn lầm rồi.” Phó Kình Hiên nhìn Trình Minh Viễn một cái bằng ánh mắt lạnh lẽo.
Trình Minh Viễn nhúm vai: “Được, mình không nói nữa.”
Anh ta cúi đầu, tiếp tục xem livestream.
Phóng viên kia lại hỏi: “Cô Bạch, cô yêu tổng giám đốc Phó, cho nên dùng việc cứu cô Cố yêu cầu tổng giám đốc Phó cưới mình, cô không cảm thấy hành động này của mình rất quá đáng sao? Hơn nữa lúc đó tổng giám đốc Phó và cô Cố đã ở bên nhau, cô…”
“Đầu tiên, khi nãy tôi đã nói rồi, tôi không có thừa dịp chen chân vào tình cảm giữa bọn họ, những điều này đều là giả.” Bạch Dương biết cô ta muốn hỏi gì, thẳng thừng nâng míc ngắt lời cô ta.
“Vì năm đó tôi hoàn toàn không biết bọn họ ở bên nhau, lúc học đại học, tôi từng hỏi cô Cố rốt cuộc quan hệ giữa cô ta và tổng giám đốc Phó là gì, cô Cố đã trả lời là cô ta chỉ xem tổng giám đốc Phó là anh trai, cho nên tôi mới to gan theo đuổi tổng giám đốc Phó, về việc yêu cầu tổng giám đốc Phó cưới tôi…”
Bạch Dương hít sâu, nói tiếp: “Tôi thừa nhận điều này là mình sai, năm đó cô Cố xảy ra tai nạn giao thông, là tôi cứu cô ta, tổng giám đốc Phó hỏi tôi muốn cái gì, tôi đã nói muốn anh ta cưới tôi, anh ta đồng ý, cho nên chúng tôi kết hôn, nếu…”
“Nếu cái gì?” Phóng viên truy hỏi.
Bạch Dương nói to hơn: “Nếu tôi sớm biết khi đó bọn họ ở bên nhau, tôi sẽ không nói ra yêu cầu như vậy, tôi là một người xuất thân từ nhà giàu, vẫn chưa thấp hèn đến mức chen chân vào chuyện tình cảm của người khác, lòng tự trọng và kiêu ngạo của tôi cũng không cho phép tôi làm chuyện như thế.”
“Cho nên năm đó cô ta không biết quan hệ của anh và Cố Tử Yên?” Trình Minh Viễn ngạc nhiên nhìn Phó Kình Hiên.
Ánh mắt Phó Kình Hiên thay đổi, rõ ràng những lời này của Bạch Dương đem lại ảnh hưởng rất lớn với anh.
Anh biết cô và Tử Yên là bạn cùng phòng đại học, cho nên anh vẫn luôn cho rằng cô biết rõ quan hệ giữa mình và Tử Yên, cho nên thừa dịp Tử Yên hôn mê muốn gả cho anh, cũng vì điều này nên anh mới ghét cô như thế.
Nhưng đến giờ anh vẫn chưa từng nghĩ đến khả năng cô không hề biết lúc đó anh là bạn trai của Tử Yên.
Nghĩ vậy, Phó Kình Hiên lạnh lùng mím môi.
Rốt cuộc tại sao Tử Yên lại không thừa nhận anh là bạn trai của cô ta.
Còn nói anh là anh của cô ta?
Cùng lúc đó, trong đội bóng rổ quốc gia.
Phó Kình Duy thừa dịp kết thúc huấn luyện nên mở livestream ra, vừa khéo nghe thấy những lời này của Bạch Dương, vẻ mặt lập tức lộ vẻ ngạc nhiên.
“Cái gì? Năm đó chị Bạch Dương không biết quan hệ giữa anh cả và Tử Yên?” Phó Kình Duy khó tin la lên: “Vậy chẳng phải là mình hiểu lầm chị Bạch Dương rồi sao?”.