Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1678




CHƯƠNG 1678

Cô đã đồng ý, sẽ nấu cơm cho anh ăn.

Cho nên, về chỗ của cô đi.

Thư ký Đông nghe thấy câu trả lời của cô, †rên mặt nở nụ cười sâu, sau đó gật đầu: “Tôi biết rồi sếp Bạch.”

Bạch Dương đương nhiên nhìn ra cô ta hiểu lầm rồi, nhưng cũng không có giải thích.

Bởi vì không cần thiết nữa.

Thiết nghĩ thư ký Đông đã đoán được, mối quan hệ hiện nay của cô và Phó Kình Hiên rồi.

Nếu đã như vậy, vậy đương nhiên không cần giải thích gì cả, dù sao về sau thư ký Đông sẽ thường xuyên nhìn thấy Phó Kình Hiên đến chỗ cô, hoặc là cô đến chỗ Phó Kình Hiên.

Im lặng cả chặng đường, hơn một tiếng sau thì đến Vịnh Tiên Thủy.

Thư ký Đông dừng xe, tháo dây an toàn trên người, xoay người hỏi Bạch Dương: “Chủ tịch, có cần giúp đưa sếp Phó lên trên không?”

Bạch Dương nhìn Phó Kình Hiên, dường như có chút do dự.

Có điều khi nhìn thấy quầng thâm đen nhàn nhạt dưới mắt Phó Kình Hiên, cô đã lắc đầu: ‘Không cần, ở trên xe, đợi anh ấy tỉnh ngủ rồi tính.”

Anh dạo gần đây chắc rất mệt mỏi, quầng thâm mắt cũng có rồi.

Vẫn là đừng đánh thức anh, cùng nhau đỡ anh đi lên, anh chắc chắn sẽ tỉnh giữa chừng.

Vậy nên vẫn là để anh ngủ như vậy một lúc đi.

Thư ký Đông thấy Bạch Dương nói như vậy thì cũng không khuyên nữa.

Bạch Dương giơ cổ tay nhìn đồng hồ: “Thời gian không còn sớm nữa, hay là cô về trước đi, lái xe của tôi.”

Cô đưa túi của mình qua.

Hai ngày nay, đều là Phó Kình Hiên đưa đón cô, xe của cô luôn đỗ ở trong gara này, không có di chuyển.

Bây giờ vừa hay có thể cho thư ký Đông mượn đi.

Thư ký Đông cũng không từ chối, sau khi cầm lấy túi của Bạch Dương thì lục tìm chìa khóa.

Sau khi tìm được chìa khóa, cô ta trả lại túi cho Bạch Dương: ‘Sếp Bạch, vậy tôi đi trước.”

Bạch Dương đầu tiên ừ một tiếng, cuối cùng lại nghĩ ra điều gì đó, gọi cô ta lại: “Đợi chút.”

“Chủ tịch còn có gì căn dặn sao?” Thư ký Đông thu hồi tay mở cửa lại.

Bạch Dương mím đôi môi đỏ nói: “Bên phía bệnh viện, cô phái người trông Bạch Viện, mấy ngày nay, đừng để cô ta rời khỏi bệnh viện nửa bước.”

Sau khi Bạch Viện bị lấy trứng, chắc chắn là phải nằm viện mấy ngày.

Mấy ngày này, tuyệt đối không thể để Bạch Viện chạy được.

Ngộ nhỡ ra ngoài phát điên, làm chuyện gì đó thì phiền.

Thư ký Đông cũng biết Bạch Dương đang lo lắng chuyện gì, gật đầu với vẻ nghiêm túc: “Yên tâm đi sếp Bạch, tôi sẽ sắp xếp.”

“Vậy thì tốt, đi đi, đi đường lái xe chậm chút.’ Bạch Dương mỉm cười.

Thư ký Đông đẩy mắt kính: “Được, vậy tôi đi trước đây chủ tịch.”