CHƯƠNG 1673
Sắc mặt Bạch Viện lại thay đổi.
Thấy thế, Bạch Dương siết chặt bàn tay, trong lòng chìm xuống.
Quả nhiên, đúng thật là Cố Việt Bân.
Mặc dù cô vẫn luôn nghỉ ngờ Cố Việt Bân, nhưng mà không có chứng cứ chứng minh là ông ta làm, cô cũng không điều tra ra được cái gì.
Cho nên, lúc nấy thật ra cô cũng chỉ thăm dò mà thôi, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ này của Bạch Viện, cô liên chắc chắn là do Cố Việt Bân làm.
“Bạch Viện, cô giỏi lắm, rõ ràng là cô biết nhà họ Gố và nhà họ Bạch là kẻ thù của nhau, thế mà cô lại bắt tay với nhà họ Cố hãm hại chính ba ruột của mình, loại người như cô đúng là không xứng làm người.
Cô còn không bằng một con chó, ít nhất là chó còn có lương tâm, mà cô lại hoàn †oàn không có, cô chỉ có tâm địa thối nát.”
Bạch Dương hất mạnh cằm Bạch Viện ra rồi đứng dậy, sau đó lấy cái khăn tay mà lúc nấy Phó Kình Hiên đưa cho mình, căm ghét lau những ngón tay đã chạm vào cô 1a.
Thư ký Đồng ở bên cạnh nghe thấy Bạch Dương nói vậy, trong lòng liền nổi lên sóng †o gió lớn, ánh mắt hãi khủng khiếp vía nhìn Bạch Viện đang quỳ trên mặt đất.
Vốn dĩ cô ta nghe sếp Lục nói rằng Bạch Viện cuỗm tài sản đi, gián tiếp hại ba mình †ự sát thì đã rất khiếp sợ, cô ta còn đang nghĩ sao trên đời này lại có một đứa con gái như thế.
Nhưng mà bây giờ cô ta mới biết được những gì mà mình nghe từ sếp Lục chỉ được xem như là món khai vị, mà những gì cô ta nghe chủ tịch nói mới là món chính.
Chủ tịch cũ không phải là bị Bạch Viện chọc giận dẫn đến nhảy lầu tự sát, mà là do Bạch Viện bỏ thuốc hãm hại.
Một cái là gián tiếp hại chết ba mình, một cái là cố ý hại chết ba mình.
Mặc dù vế trước khiến người cảm thấy phản cảm, nhưng mà tội không đáng chết.
Nhưng vế sau thì chính là một kẻ điên tán †ận lương tâm, không phán tử hình thì khó mà nuốt trôi cục tức.
Bạch Viện nghe thấy Bạch Dương hình dung mình như thế, chẳng những không hề xấu hổ, ngược lại còn âm trầm nở nụ cười: “Cô nói tôi không có lương tâm, bỏ thuốc ba mình, hại chết ba mình? Bạch Dương, cô không có chứng cứ tôi đã làm những chuyện đó, tôi không nhận tội danh này.”
Đúng vậy, chỉ cần Bạch Dương không có chứng cứ, cho dù cô ta có làm đi nữa thì Bạch Dương cũng không làm gì được cô ta.
Dù sao cô ta chỉ cần không thừa nhận là được rồi.
Bạch Dương nhìn biểu cảm đắc ý, trong mắt lại hiện ra vẻ cô làm gì được tôi của Bạch Viện, biểu cảm trên mặt không hề thay đổi, cô vẫn không gấp không vội, hờ hững thản nhiên.
Cô đã biết là Bạch Viện sẽ chơi xấu, sẽ không ngoan ngoãn thừa nhận mình đã làm những chuyện ấy, nếu không thì cô đã mở máy ghi âm rồi.
“Bây giờ cô không thừa nhận cũng không sao hết, đúng là tôi không có chứng cứ, nhưng mà tôi nhất định sẽ tìm ra. Trên đời này, chỉ cần đã làm một chuyện gì đó thì chắc chắn có để lại dấu vết, cho nên dù là cô hay là nhà họ Cố, tôi sẽ không bỏ qua cho bất cứ ai. Một ngày nào đó, tôi sẽ khiến các người phải trả một cái giá đắt.”
Bạch Dương gấp chiếc khăn tay lại bỏ vào trong túi xách của mình, giọng nói lạnh nhạt.
Nếu như không phải sợ dơ tay mình, nếu như không phải sợ khiến nhà họ Bạch và Thiên Thịnh mất mặt, thậm chí cô còn muốn âm thầm xử lý Bạch Viện và Cố Việt Bân, dù sao thì phương thức báo thù này cũng đơn giản và nhanh gọn.