CHƯƠNG 1659
Phó Kình Hiên đã ngồi trước bàn ăn đợi cô, thấy cô đến, anh kéo cái ghế bên cạnh ra hiệu cho cô ngồi ở đây.
Bạch Dương cũng không từ chối, cô bước qua ngồi xuống.
“Em ăn thử cháo tôm do dì Trương nấu xem như thế nào.” Phó Kình Hiên đưa cho cô một cái thìa.
Bạch Dương kinh ngạc nhìn anh: “Dì Trương nấu hả.”
“Đúng vậy.” Phó Kình Hiên gật đầu.
“Anh đến đây từ nhà tổ à?” Bạch Dương hỏi.
Phó Kình Hiên rót cho cô một ly nước ép trái cây: “Sáng này anh đến nhà tổ lấy chút đồ, thuận tiện mang theo bữa sáng ở bên ấy”
“Hóa ra là thế.” Bạch Dương kinh ngạc gật đầu: “Em còn tưởng là anh đặc biệt đến nhà tổ để dì Trương làm buổi sáng chứ.”
“Cũng có thể coi là như vậy, ít nhất bữa sáng của chúng ta ăn là anh đặc biệt dặn gì trương làm, dù sao thì bà không ăn hải sản.” Phó Kình Hiên cười nói: “Được rồi, ăn nhanh lên đi, thời tiết hơi lạnh, để một hồi là nguội đó.”
“Ừ” Bạch Dương đáp lời.
Hai người bắt đầu yên tĩnh ăn sáng.
Sau khi ăn sáng xong đã sắp chín giờ, hai người cùng ra ngoài, lên xe rời khỏi Vịnh Tiên Thuỷ.
Lúc Phó Kình Hiên khởi động chiếc Maybach, có một bóng dáng xuất hiện từ góc Vịnh Tiên Thuỷ.
Người kia chính là Lục Khởi.
Sáng này, sau khi nói chuyện điện thoại với Bạch Dương xong, anh ta chợt nhớ đến có một món đồ của cô cứ để ở chỗ anh, quên đưa cho cô, cho nên bèn lái xe đến đây dự định đưa món đồ đó cho cô.
Kết quả không ngờ vừa mới đến đây thì liền nhìn thấy cảnh tượng cô và Phó Kình Hiên cùng nhau đi ra ngoài.
Mà anh ta còn có thể nhìn ra được hiện tại cô không còn phản kháng Phó Kình Hiên nữa, lúc nói chuyện với Phó Kình Hiên, trên mặt đều mang theo ý cười.
Hiển nhiên cô đã nhận ra mình yêu Phó Kình Hiên một lần nữa, đồng thời cũng chấp nhận sự thật này.
Thậm chí, nói không chừng có khả năng bọn họ đã tái hợp.
Nếu không thì sao bọn họ có thể bước ra từ trong nhà được chứ?
Nghĩ đến đây, hai tay Lục Khởi nhịn không được mà siết chặt, trong lòng chua xót đau nhói.
Mặc dù hồi sáng này anh ta đã nói với cô trong điện thoại là mình sẵn sàng buông tay.
Nhưng tình cảm mà, sao có thể buông tay dễ dàng như thế, ít nhất cũng phải cần một khoảng thời gian khá dài.
Cho nên, khi nhìn thấy cô và Phó Kình Hiên ở bên nhau, trong lòng anh ta vẫn rất khó chịu.
Nghĩ đến đó, Lục Khởi thở dài, miễn cưỡng đè xuống cảm giác chua xót, lấy điện thoại di động ra gửi một tin nhắn.
Cùng lúc đó, điện thoại đặt trong túi Phó Kình Hiên vang lên.
Anh dừng cuộc trò chuyện với Bạch Dương, lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua, nhìn thấy người gửi tin nhắn, †rong mắt hiện lên một chút bất ngờ.
Lại là Lục Khởi.
Sao đột nhiên Lục Khởi lại gửi tin nhắn cho anh?