CHƯƠNG 1650
Tuy nhiên, Bạch Dương lại nói: “Đến nhà rồi thì gửi tin nhắn cho em.”
Ánh mắt Phó Kình Hiên lập tức ảm đạm.
Được, rốt cuộc là anh nghĩ nhiều rồi.
Nhưng còn may, cô kêu anh đến nhà gửi †in nhắn, cũng là lo lắng an nguy của anh, vậy đủ rồi.
Nghĩ vậy, tâm trạng Phó Kình Hiên lại trở nên tốt hơn, cong môi đáp: “Được.”
Bạch Dương không nói nhiều nữa, chỉ nhìn anh, cho tới khi anh vào thang máy, cô mới đóng cửa về nhà.
Về tới nhà, cô không trực tiếp vào phòng, mà đi thẳng đến ban công phòng khách, úp sấp lên lan can nhìn xuống dưới, vừa khéo nhìn thấy Phó Kình Hiên ra khỏi tòa nhà, đi về phía xe bên đường.
Dường như cảm nhận được gì đó, Phó Kình Hiên dừng bước, chợt quay đầu sang, ngẩng đầu nhìn lên, vừa khéo nhìn thấy người phụ nữ trên ban công.
Giây phút nhìn thấy Bạch Dương, Phó Kình Hiên kinh hỉ.
Anh biết, cô đang ở đó tiễn anh.
Mặt Phó Kình Hiên hiện lên nụ cười ấm áp, sau đó nhấc tay lên, khẽ vẫy vẫy với cô.
Bạch Dương thấy anh phát hiện mình, còn vẫy tay với mình, cũng vươn tay vẫy vẫy, đáp trả anh.
Phó Kình Hiên buông tay xuống, lấy điện thoại ra.
Tiếp đó, Bạch Dương liền cảm thấy điện thoại mình rung lên.
Cô biết, nhất định là anh gửi gì đó cho mình.
Bạch Dương buông tay xuống, lấy điện thoại trong túi ra xem, là zalo anh gửi.
Cô bấm mở zalo, bên trên chỉ có một câu: Mau vào đi, bên ngoài lạnh.
Sáu chữ ngắn ngủi, khiến trái tim Bạch Dương dâng lên dòng nước ấm, cô nhìn người đàn ông bên dưới, sau đó gõ chữ trả lời: Vâng, vậy anh cũng mau lên xe, bên ngoài cũng lạnh.
Phó Kình Hiên nhìn tin nhắn của người phụ nữ, mắt đong đầy ý cười: Anh biết rồi.
Anh đáp một câu xong, cất điện thoại, kéo mở cửa, lên xe.
Bạch Dương nhìn đèn xe anh sáng lên, lại nghe tiếng còi xe vang lên.
Cô biết, anh là đang tạm biệt cô.
Quả nhiên, sau khi nghe thấy tiếng kèn, chiếc xe của Phó Kình Hiên khởi động máy, hòa vào trong dòng xe.
Cho đến khi Bạch Dương không nhận ra chiếc xe của anh là chiếc nào nữa thì cô mới buông tay ra khỏi tay vịn, quay người trở về phòng khách.
Vào giây phút cô bước chân vào phòng khách, chiếc điện thoại đang cầm trong tay đổ chuông.
Cô cứ tưởng Phó Kình Hiên gọi điện cho mình nên vội vàng giơ lên xem thử, kết quả lại không phải anh mà được gọi đến từ bên quản lý Lưỡng Giang.
Bạch Dương nhíu mày ngờ vực.
Quái lạ thật, giờ này mà bên đó gọi điện cho mình để làm gì?
Bạch Dương mím môi, cô bắt máy: “Alo?”
“Chào cô Bạch, xin lỗi vì khuya thế này còn làm phiền cô.” Người ở đầu dây bên kia lên tiếng.
Bạch Dương ngồi xuống ghế sô pha: “Không sao, có chuyện gì thế?”