Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1648




CHƯƠNG 1648

Nhưng sức lực anh hôn Bạch Dương lại mạnh lên không ít, như đang trừng phạt cô vừa rồi thấm nước vào quần áo anh.

Bạch Dương cũng bị anh hôn thở không nỗi, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, cuối cùng vẫn là cô nhéo thịt mềm bên hông anh, anh ăn đau mới buông cô ra.

Bạch Dương đạt được tự do lập tức thoát khỏi vòng ôm của Phó Kình Hiên, đi sang một bên, hai tay chống bệ bếp thở hổn hển.

Rặng đỏ trên mặt vẫn chưa biến mất, vành mắt cũng phiếm hồng, cả người yêu kiều khiến người ta không thể dời mắt.

Bạch Dương như vậy khiến ánh mắt Phó Kình Hiên bất giác u ám, hầu kết cũng không nhịn được lăn lộn, giọng trầm thấp khàn khàn: “Bạch Dương…”

“Nước sôi rồi!” Lời của anh còn chưa nói xong, đã bị tiếng nước sôi ùng ục cắt ngang.

Nhìn người phụ nữ vội vàng tắt lửa, Phó Kình Hiên bất đắc dĩ cười.

Anh vốn còn muốn tiếp tục, nhưng bây giờ vẫn là bỏ đi thôi.

Pha trà xong, Bạch Dương đặt ấm trà lên khay, nói với người đàn ông bên cạnh: “Đi thôi, chúng ta ra ngoài.”

Phó Kình Hiên ừ một tiếng, theo sau cô ra khỏi phòng bếp.

Đến phòng khách, Bạch Dương đặt khay lên bàn trà, rót trà cho anh: “Lá trà này em mua đã lâu rồi, mặc dù không hỏng, nhưng cũng không tính là quý hiếm gì, anh uống tạm.

“Không sao.” Phó Kình Hiên bưng trà cô rót, khẽ thổi, dịu dàng nói: “Chỉ cần là em pha, anh đều thích.”

Bạch Dương không nhịn được phì cười: “Vậy nếu là thuốc độc, anh cũng thích?”

“Nếu là tự tay em bưng cho anh, anh cũng sẽ không chút do dự uống.” Phó Kình Hiên nhìn cô, nghiêm túc đáp: “Nhưng tiền đề là em thật sự nỡ sao?”

Bạch Dương mím môi đỏ: “Anh biết rõ còn cố hỏi.”

Cô đã yêu anh rồi, sao nỡ hạ độc anh.

Hơn nữa, dù sau này không yêu, hoặc anh thay lòng, cô cũng sẽ không làm vậy.

Dù sao đi tới cực đoan, không phải phương thức tốt nhất để giải quyết sự việc, ngược lại chỉ khiến tay mình vấy bẩn phạm pháp.

Nếu cuối cùng cô và anh thật sự đi tới bước đó, điều cô làm cũng chỉ là dứt khoát rời đi, vĩnh viên không gặp lại anh nữa.

“Đang nghĩ gì đó, cau chặt mày như vậy.”

Thấy Bạch Dương mơ màng, Phó Kình Hiên vươn tay, khẽ xoa hàng mày thanh tú cau chặt của cô.

Mắt Bạch Dương khẽ lóe, hồi thần, thu lại suy nghĩ trong lòng, hơi lắc đầu: “Không có gì.

Thấy cô rõ ràng đang che giấu, Phó Kình Hiên híp mắt, rất nhanh lại giả như không phát hiện gì, đặt ly trà xuống, đứng dậy: “Không còn sớm nữa, anh cũng nên đi rồi, em nghỉ ngơi sớm chút.”

Cô đã không muốn nói, anh cũng không ép cô.

Mỗi người đều có bí mật, chuyện này rất bình thường.

Chỉ cần cô không hối hận tái hợp với anh, những chuyện khác, anh đều có thể tiếp nhận.

Huống hồ, anh cũng có việc giấu cô.

Bạch Dương nghe thấy Phó Kình Hiên chuẩn bị rời đi, cũng từ sofa đứng dậy: “Được, em tiễn anh ra ngoài.”