Chương 1619
Nghe tiếng cười của anh, Bạch Dương che mặt, càng chạy trốn nhanh hơn.
Cô đến nhà vệ sinh, đóng cửa lại, sau đó dựa lưng vào cửa, cả người vô cùng ngượng ngùng.
Từ trước đến giờ cô cũng chưa từng xấu hổ như vậy.
Sớm biết như vậy lúc ấy cô cũng sẽ không ấm đầu, nhắc nhở anh tìm kiếm uống cà phê buổi sáng có hại gì.
Bằng không, lúc này cô cũng sẽ không phải xấu hổ trốn tránh.
Bạch Dương bỏ tay che mặt xuống, thở một hơi thật dài, sau đó nỗ lực ổn định tâm trạng của mình.
Một lúc lâu sau, trái tim không ngừng nhảy lên của cô cuối cùng cũng khôi phục nhịp đập bình thường.
Sau đó, cô đi đến trước bồn rửa mặt, vặn mở vòi nước, dấp nước lên mặt, sau khi hạ nhiệt độ trên mặt xuống, lúc này mới ra khỏi nhà vệ sinh, chuẩn bị quay về nhà ăn.
Sau khi quay lại, cô khẳng định vẫn sẽ thấy ánh mắt chế nhạo của Phó Kình Hiên.
Có thể cô sẽ lại xấu hổ lần nữa.
Nhưng cho dù như vậy, cô cũng phải nhịn, dù sao chủ đề ngay từ đầu là cô gợi ra, hơn nữa đều là người trưởng thành rồi, anh muốn cười thì cứ cười.
Nghĩ vậy, Bạch Dương hít sâu một hơi, sau đó đẩy cửa vào nhà ăn.
Phó Kình Hiên buông dao rĩa trong tay, kéo ghế ra giúp cô: “Về rồi?”
Bạch Dương ừ một tiếng, đầu hơi rũ xuống đi qua ngồi xuống.
Ngay lúc cô chuẩn bị đi lấy dao nĩa, cánh tay Phó Kình Hiên đột nhiên khoát lên tay dựa sau ghế cô, đến gần thấp giọng nói: “Yên tâm, sau này anh sẽ cố gắng không uống cà phê nữa, sẽ không để em phải thiệt thòi.”
Nói xong, anh cười nhẹ một tiếng, lấy cánh †ay xuống, người cũng ngồi thẳng lại.
Mà nghe xong câu nói của anh Bạch Dương lại ngẩn người, dao trong tay lại lạch cạch rơi xuống đ ĩa, khuôn mặt vốn đã bớt chút đỏ lại lần nữa đỏ ửng lên.
“Phó Kình Hiên anh…anh nói cái gì đấy?”
Bạch Dương cắn chặt môi dưới, xấu hổ và giận dữ không thôi nhìn người đàn ông.
Anh thế mà lại vừa nói, sẽ không để cô thiệt thòi.
Cái thiệt thòi này là chỉ cái gì, cô không phải kẻ ngốc, đương nhiên hiểu.
Chính là vì hiểu, cho nên cái này mới làm cho cô xấu hổ và giận dữ.
Phó Kình Hiên nghiêng mặt, bình tĩnh nhìn Bạch Dương đỏ cả cổ, môi mỏng cong lên: “Em không cần phải thẹn thùng, sau này chúng ta ở bên nhau, những chuyện đó là chuyện nước chảy thành sông.”
“Ai nước chảy thành sông với anh.” Bạch Dương trừng mắt nhìn anh: “Anh cứ nói lung tung, đừng trách em tăng thêm thời gian!”
Nghe thế, sắc mặt Phó Kình Hiên lập tức thay đổi, trở nên nghiêm túc, cũng vội vàng nhận lỗi: “Anh sai rồi, anh không trêu em nữa.
Nói đùa, anh cố gắng lâu như vậy, vất vả lắm mới đả động được cô, cô đã đồng ý chỉ cần nửa tháng ổn định tâm trạng, sau khi ổn định, hợp lại với anh.
Nếu bởi vì bây giờ chính mình nhiều chuyện, trì hoãn việc tái hợp không dễ dàng gì, anh hận không thể dùng gia pháp quất mình.
Bạch Dương thấy Phó Kình Hiên cuối cùng không tiếp tục đề tài này nữa, lúc này mới thở phào một hơi, hừ anh một tiếng: ‘Ăn cơm “Được.” Phó Kình Hiên gật đầu, sau đó gọi người hầu đến: “Lấy cho tôi một ly mới, tôi lấy sữa”