Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1611




Chương 1611

“Là thật ạ, Cố Tử Yên cho người thôi miên để chúng ta không phát hiện ra Bạch Dương là Phong Diệp, hơn nữa còn khiến cháu tin chắc cô ta mới là Phong Diệp, một lòng một dạ đối tốt với cô ta, khiến cho cháu cảm thấy trong tiềm thức người mình yêu là cô ta, nếu như không phải tai nạn giao thông khiến cháu tỉnh lại từ trong thôi miên, thì có lẽ bây giờ cháu đã không thể †ừ bỏ Cố Tử Yên.” Phó Kình Hiên lạnh lùng hạ mắt xuống.

Bà cụ kinh hãi nói: “Khó trách sáu năm trước, cháu như biến thành một người khác, từ một đứa trẻ ngoan ngoãn biến thành một con người lạnh lùng, cũng khó trách sau khi xảy ra tai nạn giao thông, bà lại cảm thấy cháu đã thay đổi, trở lại dáng vẻ trước đây, thì ra là vậy!”

Bà cụ đương nhiên tin tưởng đứa cháu trai của mình.

Dù sao những chuyện như này không cần phải nói dối, chỉ cần tìm một nhà thôi miên khác là biết ngay.

Vậy là cháu trai của bà đã phải trải qua một chuyện đáng sợ như vậy.

Còn có bà già là bà đây cũng bị thôi miên mà không hề hay biết.

“Là ai làm?” Bà cụ nắm chặt quả đấm, đập bàn một cái, áp lực quanh người mạnh mẽ khiến cho người khác phải khó thở.

Dù sao bà cũng là một người đã trải qua năm tháng, lúc còn trẻ cũng từng ra chiến trường, vậy nên lúc này tức lên rất đáng SỢ.

Nhưng Phó Kình Hiên hiển nhiên không sợ, anh đặt tách trà đã được lau sạch trên tay xuống, lạnh giọng phun ra một cái tên: “Cố Tử Yên đã sai khiến người khác làm.”

“Được lắm, lại là người phụ nữ đó!” Bà cụ cười giận dữ, đôi mắt híp lại đầy sát khí: “Nhà họ Cố nuôi được cô con gái ngoan quá, Kình Hiên, Cố Tử Yên thôi miên cả nhà chúng ta, cháu có biết chuyện này đáng sợ thế nào không? Cũng may là Cố Tử Yên không thôi miên cái khác, nếu cô ta cho người thôi miên cháu để cháu phải nghe lời cô ta, lỡ như cô ta muốn chỉnh nhà họ Phó và Phó thị, sợ rằng cháu cũng đã sớm chắp tay cung phụng rồi!”

Nói đến đây, bà cụ nghĩ lại mà sợ.

Phó Kình Hiên không nói gì, nhưng sắc mặt của anh rất khó coi.

Đúng vậy, anh nên mừng vì Cố Tử Yên đã không đưa ra yêu cầu này, nhà họ Cố cũng vậy.

Nếu không, Phó Thị đã sớm không còn tồn †ại, mà phải đổi tên thành Tam Thịnh rồi.

“Kình Hiên, chuyện này tuyệt đối không thể để yên vậy được. Người nhà họ Phó †a không lý gì lại để người ta tính kế mà không trả đòn lại cả. Cố Tử Yên có tiền tìm nhà thôi miên, mà tiền đó ở đâu ra, không phải do nhà họ Cố cho à, nhà họ Cố và Cố Tử Yên năm lần bảy lượt mưu hại Bạch Dương, vậy bây giờ con còn giữ lại nhà họ Cố để làm gì?” Bà cụ sa sầm mặt mũi, bất mãn nhìn Phó Kình Hiên.

Dù nhà nước có quy định rõ ràng, không cho phép ra tay trực tiếp với doanh nghiệp khác.

Nhưng với thế lực của nhà họ Phó thì có rất nhiều cách để đối phó với nhà họ Cố khiến cho nhà họ Cố biến mất, cho dù nhà nước có phát hiện thì họ cũng chỉ mắt nhắm mắt mở, dù gì thì nhà họ Phó có ơn với đất nước.

Vì vậy nhà họ Phó hoàn toàn có thể xử lý nhà họ Cố bất cứ lúc nào.

Nhưng bà không hiểu tại sao Kình Hiên vẫn cứ không ra tay.

Lúc trước bà không hỏi, vì nghĩ rằng bây giờ Kình Hiên là gia chủ nhà họ Phó, Kình Hiên giữ lại nhà họ Cố, hẳn phải có lý do riêng của mình.

Nhưng bây giờ biết được Cố Tử Yên dám thôi miên cả nhà bà, bà không thể tha cho nhà họ Gố tồn tại nữa.

Đương nhiên, Phó Kình Hiên biết bà cụ đang nghĩ gì lúc này, anh xoa lông mày, nặng nề nói: “Bà nội, trước đây không phải con chưa từng nghĩ đến việc nhổ bỏ nhà họ Cố, báo thù cho Bạch Dương, trút giận cho nhà họ Phó, nhưng bây giờ vẫn chưa được.”

“Tại sao?” Bà cụ cau mày.