Chương 1608
Ánh mắt Phó Kình Hiên sáng quäc, nhìn chằm chằm vào cô: “Bạch Dương, em vừa nói có thể thử một lần, có phải em đồng ý ở bên anh rồi không?”
Bạch Dương đỏ mặt, quay sang một bên: “Em nói thử một lần, chứ không nói đồng ý quay lại với anh.”
“Hử?” Phó Kình Hiên khẽ cau mày: “Vậy ý em là gì?”
Bạch Dương hơi nhắm mắt, sau khi ổn định lại, cô mở mắt ra, quay đầu nhìn anh: “Phó Kình Hiên, em cũng không muốn nói dối anh, em thật sự có suy nghĩ muốn quay lại với anh.”
Mắt Phó Kình Hiên sáng lên.
Bạch Dương lại nói thêm: “Nhưng em vẫn chưa đưa ra quyết định, em muốn cho mình một khoảng thời gian, chuẩn bị tâm lý thật tốt, sau khi chuẩn bị xong, em sẽ đồng ý với anh, anh thấy vậy được không?”
“Được, nhưng anh muốn biết khoảng thời gian đó cụ thể là bao lâu, Bạch Dương, đừng bắt anh phải đợi ba năm, năm năm nữa nhé.” Phó Kình Hiên nâng mặt cô lên.
“Không đâu, cho em nửa tháng được không?” Bạch Dương lắc đầu nói.
Phó Kình Hiên trong lòng mừng như điên, trên mặt hiếm khi lộ ra vẻ kích động như vậy: “Được, vậy thì nửa tháng.”
Vốn dĩ anh cho rằng cô sẽ cố ý kéo dài thời gian nửa năm đến một năm.
Không ngờ, cô chỉ cần nửa tháng.
Nửa tháng sau, cô sẽ ở bên anh.
Phó Kình Hiên kích động ôm Bạch Dương càng chặt hơn.
Bạch Dương cảm thấy mình không thể thở nổi.
Nhưng cảm nhận được sự vui mừng của anh, cô suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn không lên tiếng nhắc anh buông cô ra.
Mãi cho đến khi có người gõ cửa đình nghỉ mát, Phó Kình Hiên mới hết vui mừng, hơi buông Bạch Dương ra, quay đầu nhìn về phía cửa, cau mày hỏi: “Ai?”
Lúc này dám tới quấy rầy anh, đúng là mắt để lên trán mà.
“Cậu chủ, là tôi.” Ngoài cửa truyền đến một giọng nói hiền từ của đàn ông.
Đôi chân mày đang nhíu lại của Phó Kình Hiên hơi buông lỏng: “Là bác Phúc hả, đi vào đi.”
Quản gia Phúc đẩy cửa bước vào, thấy hai người đang ôm nhau thì không khỏi ngây ngẩn.
Cậu chủ và mợ chủ lại đang ôm nhau cơ đấy.
Vậy là hiện tại ông ta đang quấy rầy chuyện tốt của cậu chủ và mợ chủ sao?
Nghĩ đến đây, bác Phúc bỗng thấy vô cùng áy náy.
Ông ta cũng biết cậu chủ hiện đang rất nỗ lực theo đuổi mợ chủ.
Bây giờ, cậu chủ và mợ chủ vất vả lắm mới có chút tiến triển, ông ta lại tiến vào lúc này, có phải đã phá hoại chuyện của cậu chủ rồi không?
Bác Phúc thấp thỏm nhìn hai người họ, do dự mấy giây, sau đó đột nhiên đưa tay lên che mắt: “Cái đó, bác không nhìn thấy cái gì hết, hai người cứ tiếp tục, tiếp tục đi”
Vừa nói, ông ta vừa lùi về phía sau, chuẩn bị ra khỏi đình nghỉ mát.
Bạch Dương nghe được lời của bác Phúc, mới nhận ra mình đang bị Phó Kình Hiên ôm vào lòng, khuôn mặt nhất thời đỏ lựng, sau đó vội vàng đẩy người đàn ông ra, cúi đầu đứng sang một bên.