Chương 1603
“Xin lỗi Dương Dương, bà nội cũng không muốn ép cháu như vậy, nhưng mà quả thực bà nội không còn cách nào nữa, cho nên Dương Dương à, cháu…”
“Cháu đồng ý ạ!” Bạch Dương đỡ bà cụ ngồi xuống, day trán đáp.
Bà cụ vô cùng vui sướng: “Cháu đồng ý thật sao?”
“Bà đã cầu xin cháu vậy rồi, cháu còn có thể từ chối sao ạ?” Bạch Dương cười khổ một tiếng.
Bà cụ cười xấu hổ: “Thật xin lỗi cháu, Dương Dương.”
“Được rồi bà nội, cháu cũng không trách móc gì bà đâu. Chỉ là cháu đang nghĩ dù mình đồng ý với những gì bà nói, nhưng có thể làm được hay không thì vẫn là ẩn số, hi vọng tới lúc đó đừng khiến bà thật vọng mới được.” Bạch Dương đánh phủ đầu trước.
Bà cụ gật gù: “Yên tâm đi, bà nội đã có chuẩn bị tâm lý cả rồi.”
“Vậy thì tốt ạ.” Bạch Dương không nói thêm nữa.
Bà cụ chợt mở miệng nói: “Đúng rồi Dương Dương, chuyện này cháu đừng để cho Kình Hiên biết nhé.
“Vâng ạ.” Bạch Dương gật đầu đồng ý.
Bà cụ nghe xong lấy làm an tâm.
Lúc này, điện thoại trong túi xách của Bạch Dương đổ chuông.
Bà cụ cười trêu: “Chắc là Kình Hiên đấy.”
“Bà khẳng định như vậy sao ạ?” Bạch Dương vừa tìm điện thoại vừa nói với bà cụ.
Bà cụ nhàn nhã uống trà đáp: “Cái thằng oắt đó một mực muốn bà nhanh nói chuyện cho xong để cho cháu về nghỉ ngơi mà, mặc dù nó nói cho chúng ta nửa tiếng nhưng với độ hiểu rõ của bà về thằng oắt đó thì nhất định nó không đợi được tới nửa tiếng đâu, không tin cháu xem đi.”
Bà cụ ra dấu cho Bạch Dương nhìn điện thoại di động.
Cô lấy điện thoại ra, vừa cúi đầu nhìn, đôi mi thanh tú không nhịn được mà khế nhúc nhích, cười bất lực: “Đúng là bị bà đoán trúng rồi, là anh ấy.”
“Bà đã nói rồi mà. Được rồi, cháu mau nghe máy đi, nếu không chốc nữa thằng nhóc đó sẽ đích thân tới đây đó.” Bà cụ chỉ biết lắc đầu cười.
Bạch Dương vâng một tiếng, ngón tay thon dài trắng nõn quét qua nút nhận cuộc gọi màu xanh trên màn hình, nghe máy: ‘Alo?”
“Nói chuyện với bà nội xong chưa?” Trong điện thoại, tiếng của Phó Kình Hiên trầm thấp mà dễ nghe.
Bạch Dương hơi gật đầu: “Cũng sắp xong rồi.
“Vậy thì mau bảo người giúp việc đưa em qua đây nghỉ ngơi đi.” Phó Kình Hiên nói.
Bạch Dương day trán: “Cần gì gấp dữ vậy, có lẽ tôi sẽ ngồi nói chuyện với bà nội thêm chút nữa.”
“Ngồi đó không lạnh hả?” Phó Kình Hiên nhíu mày: “Hơn nữa bà nội cũng cần phải nghỉ ngơi, bà đã có tuổi rồi, không thể thức khuya đâu.”
Bà cụ ngồi gần bên chỗ điện thoại của Bạch Dương nghe được câu này, ánh mắt già dặn kia lập tức lườm một cái.
Cái gì mà bà đã có tuổi rồi không thể thức khuya?
Thăng oắt này nhất định là nói láo không chớp mắt!
Anh biết rõ tuổi bà đã cao, ngược lại càng bị chứng mất ngủ, mỗi ngày về cơ bản đều là thức đến khuya mới ngủ được.
Cho nên, cái câu “bà không thể thức khuya” này của anh chính xác là vô cùng giả tạo.