Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1600




Chương 1600

Bạch Dương quay đầu nhìn bàn tay trên vai, ừ một tiếng: “Được.”

Phó Kình Hiên lấy tay ra, chuẩn bị nhấc chân rời đi.

Vừa mới đi được một bước, đột nhiên anh nghĩ tới chuyện gì đó mà ngừng lại, sau đó cởi áo khoác trên người ra rồi khoác lên cho cô: “Không biết bà nội muốn nói chuyện với em bao lâu, mặc thêm một cái cho chắc.”

“..’ Bạch Dương không ngờ Phó Kình Hiên lại đột nhiên khoác thêm áo cho cô, lập tức sững sờ.

Bà cụ liếc mắt nhìn Phó Kình Hiên: “Sao?

Cháu nghĩ bà sẽ để Bạch Dương lạnh chắc?”

“Đương nhiên cháu biết bà sẽ không, nhưng cũng không ảnh hưởng gì tới việc cháu quan tâm cô ấy cả. Còn nữa, có chuyện gì thì bà nội cố gắng nói xong sớm một chút, đừng kéo dài quá lâu, cô ấy còn phải nghỉ ngơi nữa.” Phó Kình Hiên giơ cổ †ay phải lên, ý bảo bà cụ canh chừng thời gian.

Bà cụ ghét bỏ xua tay: “Rồi rồi biết rồi, sẽ không Bạch Dương lỡ mất giấc ngủ đâu.

Cháu mau đi đi, cháu ở đây mới kéo dài thời gian đấy.”

Phó Kình Hiên mím môi, thu ánh mắt lại rồi cúi đầu nhìn người phụ nữ đang ngồi trên ghế, giọng nói lập tức dịu xuống: “Anh đi rồi, nếu nửa tiếng nữa mà bà nội vẫn chưa nói xong thì em cứ gọi điện cho anh.”

“Như vậy không tốt lắm đâu?” Bạch Dương dở khóc dở cười nói.

Đôi môi đỏ của Phó Kình Hiên mấp máy, đang định nói chuyện thì bà cụ đã mất kiên nhẫn mà quơ gậy: “Thôi được rồi đấy, dài dòng văn tự, bà già này cố gắng kết thúc trong nửa tiếng là được chứ gì. Mau đi đi, đúng là”

Lại một lần nữa đối mặt với sự xua đuổi của bà cụ, Phó Kình Hiên nhíu mày, cuối cùng không nói gì nữa mà xoay người ra khỏi chòi nghỉ mát.

Sau khi anh đi, Bạch Dương lập tức cảm thấy cả người nhẹ nhõm hơn hẳn.

Bởi vì anh ở đây luôn dặn dò cô đủ thứ chuyện, khiến cô thấy hơi nhức đầu.

“Cuối cùng thằng oắt này cũng ởi rồi, trước kia cũng không thấy nó dài dòng như vậy.”

Bà cụ bất đắc dĩ nói một câu, hiển nhiên Phó Kình Hiên rời đi cũng khiến bà cụ thở phào nhẹ nhõm.

Bạch Dương nhìn bà cụ, bỗng chốc không biết nói gì.

Dù sao Phó Kình Hiên dài dòng như vậy cũng là bởi vì cô mà.

Lúc thì sợ cô lạnh, lúc thì sợ cô bị bà cụ kéo đi trò chuyện làm lỡ mất giấc ngủ.

Nhưng mà, anh hoàn toàn lo lắng xa quá rồi.

Bên trong chòi nghỉ mát này lại có lò sưởi, vốn dĩ cô không thể lạnh được.

Hơn nữa, cho dù bà cụ có nói chuyện với cô hơi lâu thì cũng không làm lỡ thời gian nghỉ ngơi của cô, bởi dù sau cô đã quen thức khuya rồi.

Nhưng trước sự quan tâm như này của anh, cô cảm thấy hơi buồn cười, trong lòng cũng có chút cảm động.

Trong lòng cô biết rõ, nếu như không phải là người thật lòng quan tâm tới mình thì vốn sẽ không bận tâm mấy chuyện này cho cô đâu.

“Dương Dương, cháu đang nghĩ gì vậy, sao lại cười nghệt ra như thế?” Bà cụ nhìn thấy Bạch Dương cười híp mắt, ánh mắt già cỗi kia cũng thoáng hiện chút tinh ý.

Mắt Bạch Dương hơi lấp lóe, hoàn hồn lại rồi xua xua tay nói: “Không có gì đâu bà nội, giờ không có Phó Kình Hiên ở đây, bà có thể nói chuyện chính được rồi chứ ạ?”

Nghe cô nói tới đây, bà cụ thu lại vẻ mặt hiền lành, bày ra một vẻ nghiêm túc.