Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1581




Chương 1581

Anh nghiêng người, với lấy chiếc ô ở ghế sau đưa cho cô.

Bạch Dương nhìn chiếc ô anh đưa cho mình, mỉm cười nhận lấy: “Được rồi, vậy tôi đi đây”

Cô mở cửa bước xuống xe, mở ô vòng qua đầu xe đi vào tòa nhà.

Đi được mấy bước, cô đột nhiên dừng lại, xoay người lại vẫy hai cái với chiếc Maybach.

Phó Kình Hiên kéo cửa sổ xe xuống, thúc giục: “Mau về đi.”

Trông anh như thể sợ cô sẽ chết cóng vậy.

Bạch Dương dở khóc dở cười, không nán lại thêm nữa, quay người nhấc chân đi vào tòa nhà.

Sau khi hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng cô nữa, lúc này Phó Kình Hiên mới kéo cửa xe lên, phủi tuyết bay lên vai trái và tóc xuống, khởi động xe rời khỏi đây.

Nhưng một tiếng đồng hồ sau, Bạch Dương vừa mới tắm xong đi ra từ phòng †ắm liền nghe thấy chuông cửa.

Cô tắt máy sấy, quay đầu nhìn về phía huyền quan, lông mày thanh tú hơi cau lại.

Muộn thế này rồi, ai vậy?

Bạch Dương đặt máy sấy xuống, quay về phòng khoác thêm áo khoác, sau đó đi ra huyền quan.

Đi tới huyền quan, cô bật camera lên, muốn xem người bên ngoài là ai, là nhân viên tòa nhà hay là ai khác.

Kết quả vừa thấy đã lập tức sững sờ.

Người ở bên ngoài lại là Phó Kình Hiên!

Không phải anh đã đi rồi sao? Sao đột nhiên lại quay lại vậy?

Không nghĩ thêm nữa, Bạch Dương vội vàng mở cửa ra, nhìn người đàn ông đầu tóc ướt rượt, áo khoác trên người cũng nặng nề, cóng tới sắc mặt tái nhợt ở bên ngoài, cô kinh ngạc há hốc miệng: “Anh như vậy…?”

Phó Kình Hiên có hơi buồn cười: “May quá, em vẫn chưa ngủ, ban nãy anh nhắn tin gọi điện cho em mà em đều không nghe, anh tưởng em ngủ rồi”

“Tôi không nghe thấy cuộc gọi của anh, có thể là lúc đó tôi đang tắm.” Bạch Dương đáp.

Sau đó lại nhớ ra gì đó, cô vội vàng vươn †ay ra túm lấy cánh tay người đàn ông kéo anh vào trong nhà đóng cửa lại.

Trong nhà cô bật máy sưởi vô cùng ấm áp.

Nếu còn không để anh vào sưởi ấm nữa, trông cái sắc mặt tái nhợt cả đi này của anh, sợ là thực sự cóng tới bị bệnh mất.

“Phó Kình Hiên, có phải anh không về, vẫn luôn đứng ở trời tuyết bên ngoài không?”

Bạch Dương rút hai tờ giấy lau sạch tay ẩm ướt, cau mày có chút tức giận mà cất lời hỏi.

Khi cô nhìn thấy mái tóc ướt đẫm của anh là biết quần áo trên người anh đều ướt cả rồi.

Nếu áo khoác lông cừu đó mà khô thì sẽ rất nhẹ, nhưng chỉ cần nhìn thôi cũng thấy áo khoác trên người anh rất nặng, vạt dưới không rũ được xuống đã đủ cho thấy cũng ướt cả rồi.

Quả nhiên, khi cô nắm lấy cánh tay anh thì cảm thấy lạnh lẽo ẩm ướt, cóng tới mức lòng bàn tay cô cứng đờ.

Không thể tưởng tượng được anh đã để đầu tóc, mặc quần áo ẩm ướt lạnh lẽo như thế này ở bên ngoài biết bao lâu. Nếu không cũng không thể lạnh tới mức sắc mặt tái đi, bờ môi cũng tím tái được.