Cố Tử Yên lắc đầu: “Em không muốn ngủ nữa, anh ở lại với em là được rồi.”
Phó Kình Hiên không phản đối, ngồi xuống bên giường bệnh.
Cố Tử Yên ôm cánh tay anh, tựa đầu vào vai anh: “Kình Hiên, sáng nay bác gái tới thăm em, nghe nói em bị bắt cóc, còn liên quan đến cô Bạch nên muốn đi tìm cô Bạch tính sổ, em không giữ bác lại được.”
“Anh biết rồi.”
“Anh biết rồi?” Cố Tử Yên ngẩng đầu nhìn khuôn mặt hoàn hảo của người đàn ông: “Bác gái không làm gì cô Bạch chứ anh?”
Làm gì Bạch Dương?
Phó Kình Hiên cụp mắt.
Mẹ anh muốn động chân động tay với Bạch Dương, nhưng cuối cùng bị cô đưa đến đồn cảnh sát.
Còn Bạch Dương không hề bị thiệt thòi gì.
Nghĩ đến đây, đôi môi mỏng của Phó Kình Hiên nở một nụ cười nhẹ, ánh mắt đầy dịu dàng mà chính anh cũng không biết.
Cố Tử Yên nhìn thấy cũng biết sự dịu dàng này là dành cho ai, hồi chuông cảnh báo vang lên trong lòng, cô ta nhéo vào lòng bàn tay, ngoài mặt tỏ vẻ nghi ngờ hỏi: “Kình Hiên, anh đang cười gì vậy?”
Nhắc đến Bạch Dương mà anh lại cười, còn có vẻ mặt dịu dàng như thế.
Không được, cô ta nhất định phải nhanh chóng giải quyết Bạch Dương, nếu cứ tiếp tục thế này anh sẽ thật sự yêu Bạch Dương mất.
Anh không biết nhưng cô ta nhìn thấy rõ ràng, bây giờ trong lòng anh đã bắt đầu có hình bóng của Bạch Dương rồi.
Cười?
Ánh mắt Phó Kình Hiên tối đi, mặt lại trở về với vẻ lạnh lùng thường ngày, anh hơi quay đầu lại nhìn Cố Tử Yên: “Không có gì, chỉ là nghĩ đến một chuyện thú vị thôi.”
“Là vậy ạ?” Cố Tử Yên gắng gượng nở nụ cười, nhưng trong lòng lại thấy tăm tối.
Lúc này bà Cố đã quay lại: “Tử Yên, bác sĩ nói ngày mai con có thể ra viện rồi.”
“Tốt quá, con không muốn ở lại đây chút nào, con ở bệnh viện sáu năm đã chán lắm rồi.” Cố Tử Yên vui vẻ nói.
Phó Kình Hiên xoa tóc cô ta một cách âu yếm.
Bà Cố nhìn anh rồi đột nhiên hỏi: “À Kình Hiên, đã tra ra gã hồ ly kia chưa?”
Cố Tử Yên nghe thấy ba chữ “gã hồ ly”, khuôn mặt tươi cười lập tức trở nên sợ hãi: “Kình Hiên…”
Phó Kình Hiên ôm cô ta vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng rồi dịu giọng an ủi: “Đừng sợ.”
Bà Cố cũng hơi hối hận: “Xin lỗi Tử Yên, mẹ không cố ý nhắc đến đâu, mẹ…”
“Con không sao đâu mẹ.” Cố Tử Yên lắc đầu, nước mắt lưng tròng: “Đây là điều con nên chịu, nếu không phải vì con không có cảm giác an toàn, hại cô Bạch trước thì cô Bạch cũng không cho người bắt cóc con, vậy nên mọi chuyện đều là lỗi của con.”
“Cái gì mà lỗi của con?” Bà Cố cũng khóc: “Rõ ràng là người phụ nữ Bạch Dương kia độc ác, đúng là con hại cô ta trước, nhưng chúng ta cũng đã đền bù rồi, cô ta nhận đồ rồi vẫn làm hại con, thật đáng hận!”
Cố Tử Yên cúi đầu khóc thút thít, dường như cũng không hiểu tại sao Bạch Dương lại làm như vậy.
Phó Kình Hiên cau mày: “Bác gái, Tử Yên, chuyện lần này không liên quan đến Bạch Dương, bắt Tử Yên đi là ý của gã hồ ly, không phải do Bạch Dương sai khiến.”
“Kình Hiên, cháu đang nói giúp Bạch Dương sao?” Bà Cố không dám tin.
Phó Kình Hiên khẽ lắc đầu: “Không phải cháu nói giúp cô ấy, đây là sự thật.”
“Nhưng…” Bà Cố vẫn còn muốn nói gì đó..