Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1450




Chương 1450

Trợ lý Trương ở bên cạnh gật đầu một cái, bày tỏ ủng hộ cô.

Thân là trợ lý của tổng giám đốc Phó, cũng là bạn của tổng giám đốc Phó, dĩ nhiên anh ta hy vọng tổng giám đốc nhà mình bình an vô sự, đừng can thiệp vào ân oán giữa cô Bạch và Cố Tử Yên.

Nhưng anh ta càng rõ ràng rằng tổng giám đốc Phó nhà mình sẽ tuyệt đối không thể không nhúng tay vào.

Không nhúng tay vào thì ai sẽ bảo vệ cô Bạch đây?

Đúng như dự đoán, Phó Kình Hiên lắc đầu một cái: “Sợ rằng không được rồi. Dù tôi không muốn thì cũng phải nhúng tay. Em vẫn chưa nhận ra sao? Đây không còn là ân oán giữa em và Cố Tử Yên nữa, mà là của ba người chúng ta.”

“Cái gì?” Vẻ mặt Bạch Dương hơi biến sắc.

Phó Kình Hiên nghĩ tới chuyện vừa xảy ra dưới lầu, quanh thân ngập tràn hơi lạnh: “Vừa rồi ở dưới lầu, cô ta không hề chỉ đơn thuần nhằm vào em mà cô ta cũng muốn giết tôi nữa.”

“Sao có thể thế được!” Bạch Dương trợn †rừng mắt kinh ngạc thốt lên.

Phó Kình Hiên khẽ hé bờ môi mỏng, bình thản nói: “Không có gì là không thể cả. Nếu như không phải cô ta muốn giết tôi thì cô †a sẽ không quay lại đâm chúng ta một lần nữa. Khi đó chúng ta ở cùng một chỗ, cô ta không thể nào chỉ tông mỗi em mà chừa tôi ra được.”

Lời này của anh khiến Bạch Dương không thốt nên lời.

Đúng thế, nếu như Cố Tử Yên không muốn giết Phó Kình Hiên, thì vào lần thất bại đầu tiên đã lái xe đi thẳng luôn rồi, chứ không phải là quay đầu tông lại thêm một lần nữa.

Cho nên, Cố Tử Yên thật sự muốn tông chết cả cô và Phó Kình Hiên.

“Nhưng mà vì sao chứ? Không phải cô ta yêu anh sao?” Bạch Dương siết chặt tay, nhìn người đàn ông.

Trong mắt người đàn ông thoáng qua vẻ chán ghét: “Ai cần cô ta yêu chứ? Huống hồ gì, cô ta chưa từng yêu tôi.”

“Chưa từng yêu anh?” Trên mặt Bạch Dương tràn đầy kinh ngạc.

.

Không thể nào có chuyện này được.

Nếu Cố Tử Yên chưa bao giờ yêu Phó Kình Hiên, vậy thì tính chiếm hữu đến cực đoan của Cố Tử Yên đối với Phó Kình Hiên là thế nào đây?

Như thấu được suy nghĩ của Bạch Dương, Phó Kình Hiên lạnh lùng giải thích: “Thứ mà cô ta yêu chỉ là thân phận của tôi thôi!

Sau khi tỉnh dậy từ vụ tai nạn xe hơi trước đây, tôi đã nhờ Trương Trình điều tra Cố Tử Yên, từ đó tìm ra được manh mối rất quan trọng.”

“Là gì vậy?” Bạch Dương hỏi.

Trợ lý Trương trả lời: “Chính là Cố Tử Yên đã biết mình không phải là con gái ruột của Cố Việt Bân từ lâu rồi.”

“Đúng vậy. Lúc Cố Tử Yên mười tám tuổi, cô ta đã phát hiện ra mình không phải là con gái của Cố Việt Bân. Ông ta không định để cho cô ta kế thừa Tam Thịnh. Mà cho dù có đưa Tam Thịnh cho cô ta đi chăng nữa, cô ta cũng thừa biết bản thân cô ta chẳng có xíu tài kinh doanh nào. Điều 2/1 mà cô ta rõ hơn bất kì ai chính là cho dù bản thân có dùng trăm phương ngàn kế cũng không thể nảo nuôi nổi Tam Thịnh, Tam Thịnh trong tay cô ta không bị phá sản thì cũng bị các cổ đông khác cướp mất. Vì thế để có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý suốt đời mà cô ta để mắt tới rất nhiều người đàn ông trong giới.”

Nghe Phó Kình Hiên nói vậy, Bạch Dương kinh ngạc há hốc miệng: “Không phải chứ?”