Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1435




Chương 1435

Vạch trần rồi sẽ chỉ khiến không khí trở nên gượng gạo.

Ăn sáng xong, Bạch Dương và Lục Khởi ra khỏi cửa.

Ở trên xe, thư ký Đồng gọi điện thoại tới, là vì chuyện công việc.

Bạch Dương vừa nói chuyện điện thoại với thư ký Đồng vừa nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đang nhìn, tự nhiên nhận ra điều gì đó, cô nhìn chăm chú vào gương chiếu hậu một lúc rồi quay đầu nhìn về phía sau.

Nhìn thấy hành động của cô, Lục Khởi khó hiểu, hỏi: “Sao vậy cục cưng?”

Bạch Dương quay đầu lại, cô cúp điện thoại, nheo mắt nhìn chằm chằm vào gương chiếu hậu bên phải: “Lục Khởi, anh nhìn chiếc xe phía sau chúng ta đi. Có phải từ nấy đến giờ nó vẫn đang bám theo chúng ta không?”

“Chiếc xe phía sau?” Nghe cô nói vậy, vẻ mặt Lục Khởi cũng trở nên nghiêm túc, anh †a nghiêng đầu nhìn gương chiếu hậu bên trái.

Vừa nhìn qua, anh ta thật sự thấy có một chiếc xe đang theo sát phía sau.

Đó là một chiếc xe Nhật Bản bình thường, thân xe màu đen, không có gì đặc biệt.

Nhưng chiếc xe đó đi quá gần, hoàn toàn không giống khoảng cách bình thường giữa những chiếc xe với nhau.

Vậy nên có nói chiếc xe đó đang bám theo bọn họ thì cũng không quá đáng.

“Đúng thật là như vậy.” Lục Khởi nhíu mày.

Bạch Dương nghiêm mặt nói: “Hình như chiếc xe này đã bám theo chúng ta từ khi chúng ta ra khỏi Vịnh Tiên Thủy rồi.”

“Thật sao?” Vẻ mặt Lục Khởi càng trở nên nghiêm trọng.

Bạch Dương gật đầu: “Đúng vậy, lúc trước em đã nhìn qua gương chiếu hậu thấy chiếc xe này, bởi vì biển số xe khá đặc biệt nên em mới nhớ.”

“Biển số xe… Lục Khởi nhướng mày, sau đó mới nhìn biển số xe của chiếc xe kiểu Nhật đó qua gương chiếu hậu.

Nhìn thấy ba con số cuối cùng là 250, anh †a không kìm được, bật cười thành tiếng: “Mẹ kiếp, cũng đặc biệt thật.”

“Đúng vậy, cho nên em vừa nhìn đã nhớ chiếc xe đó. Nhưng lúc đó em chỉ tưởng rằng đó là xe cá nhân của ai đó tình cờ đi theo chúng ta thôi. Mà bây giờ chúng ta đã đi lâu như vậy rồi mà chiếc xe đó vẫn đi theo phía sau, hơn nữa lại còn theo sát như vậy nữa. Thế nên em lo rằng có khả năng là có người có động cơ khác.” Đôi môi đỏ của Bạch Dương mím chặt, giọng nói nghiêm túc.

“Gọi cảnh sát thôi!” Lục Khởi siết chặt vô lăng: “Em báo cảnh sát đi, thông báo tình hình chiếc xe đó cho bên phía cảnh sát rồi nắm chắc tay vịn vào, anh sẽ phát huy †ài năng lái xe của mình, cắt đuôi chiếc xe này.

Dù sao cũng không ai có thể biết được rốt cuộc tài xế của chiếc xe đó có ác ý hay không.

Vậy nên bọn họ càng phải cẩn thận, nghĩ đến những khả năng xấu có thể xảy ra, nhỡ đâu thật sự là có ác ý thì nói không chừng †ên tài xế kia sẽ có hành động điên cuồng gì đó.

Ví dụ như đột ngột đâm bọn họ chẳng hạn.

Trong trường hợp đó thì tốt nhất cắt đuôi chiếc xe kia trước.

Những gì Lục Khởi nghĩ đến thì đương nhiên Bạch Dương cũng có thể nghĩ ra.