Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1429




Chương 1429

Điện thoại từ bên đồn cảnh sát gọi tới, chắc chắn là liên quan đến lời khai của Cao Linh.

Mặc dù tối qua cô đã đoán được là Cao Linh giúp Cố Tử Yên nhưng hiện giờ nghe được sự thật đúng là như vậy, trong lòng Bạch Dương không khỏi cảm thấy tức giận.

Cao Linh đúng là ngu ngốc, hại người hại mình.

Cô ta chưa từng nghĩ đến chuyện một khi việc cô ta thả Cố Tử Yên bị bại lộ thì sẽ làm liên lụy đến nhà họ Cao sao?

“Cô Bạch? Cô Bạch?” Cảnh sát Trần thấy Bạch Dương mãi không trả lời, vội vàng gọi hai tiếng: “Cô còn ở đó không?”

“Tôi đây.” Ánh mắt Bạch Dương chợt xoay chuyển, cô hít một hơi thật sâu để tạm thời kìm nén lửa giận trong lòng, bình tĩnh lại rồi nói: “Cảnh sát Trần, tôi muốn biết Cao Linh có tiết lộ tung tích của Cố Tử Yên không?”

“Chuyện này thì không.” Cảnh sát Trần lắc đầu: “Cao Linh nói, sau khi thả Cố Tử Yên đi thì hai người tách nhau ra ở bệnh viện, cô ta cũng không biết Cố Tử Yên đi đâu.”

“Liệu có phải là Cao Linh nói dối không?”

Bạch Dương cau mày.

Cảnh sát Trần trả lời: “Chúng tôi có dùng máy phát hiện nói dối. Nhưng cô ta không hề nói dối, cô ta thật sự không biết tung tích của Cố Tử Yên.

Bạch Dương cắn môi.

Cao Linh không biết tung tích của Cố Tử Yên, vậy hiện giờ chắc chắn là Cố Tử Yên đang lẩn trốn.

Chỉ là không biết rốt cuộc là cô ta đang trốn ở đâu.

Như thể đã đoán được lúc này Bạch Dương đang nghĩ gì, cảnh sát Trần lại lên tiếng: “Cô Bạch không cần lo lắng đâu, tôi đã nhận được sự cho phép của cấp trên, có thể chính thức phát lệnh truy nã với Cố Tử Yên rồi. Tôi tin là không bao lâu nữa là sẽ bắt được cô ta thôi.”

“Được, tôi tin tưởng các anh.” Bạch Dương miễn cưỡng nhếch lên nở một nụ cười đáp lại.

Sau đó cô lại hỏi thăm cảnh sát Trần tình hình của Cao Linh, xong xuôi cô mới cúp điện thoại để sang một bên. Cô ngồi xuống bên cạnh giường, suy nghĩ xem rốt cuộc hôm qua mình đã về nhà như thế nào.

Bởi vì cô nhớ rõ là tối hôm qua cô ngủ quên trong xe của Phó Kình Hiên.

Vậy nên bây giờ cô hoàn toàn không có một chút ký ức nào về việc vì sao mình lại về được tới đây.

Có thể thấy là không phải cô xuống xe tự mình đi bộ về mà là Phó Kình Hiên đưa cô về đây.

Nhưng vết thương trên cánh tay của Phó Kình Hiên vẫn chưa khỏi, rốt cuộc là anh đã làm thế nào để đưa cô xuống xe?

Đúng lúc cô đang suy nghĩ thì tự nhiên có tiếng gõ cửa ở phòng khách.

Bạch Dương chau mày đi ra khỏi phòng ngủ: “Ai vậy?”

“Cục cưng, là anh đây.” Bên ngoài vang lên tiếng của Lục Khởi.

Bạch Dương mỉm cười, mở cửa ra: “Sao anh lại đến đây?”

“Còn không phải vì chuyện Cố Tử Yên tự sát sao?” Lục Khởi bước vào, vừa thay giày vừa nói.

Bạch Dương đóng cửa lại: “Vì chuyện của Cố Tử Yên sao? Chuyện này không phải tối qua em đã nói với anh rồi à…”