Chương 1406
Khung xương này…
Lâm Diệc Hàng buông cánh tay này ra, tiếp tục túm lấy cánh tay kia của Cố Tử Yên nhanh như chớp, lại nắn từ ngón tay, nắn cho đến vai, sau đó nheo mắt lại, trong mắt lóe lên một tia sáng âm u kỳ lạ.
“Chuyện gì vậy?” Động tác vừa rồi của Lâm Diệc Hàng đã khiến Phó Kình Hiên nghi ngờ. Anh lên tiếng hỏi.
Lâm Diệc Hàng đứng dậy, không trả lời anh mà nhìn sang cảnh sát Trần: “Đưa thi thể vào nhà xác trước đi đã. Tiếp đó, tôi cần tiến hành giải phẫu thi thể”
“Nếu như giải phẫu thì tôi cần xin chỉ thị của cấp trên.” Cảnh sát Trần chau mày.
Lâm Diệc Hàng tháo găng tay ra: “Vậy thì anh cố gắng càng nhanh càng tốt. Việc này hết sức quan trọng với vụ án.”
Cảnh sát Trân nhìn anh ta, rồi lại nhìn thi thể trên mặt đất. Không còn cách nào khác, đành phải ra một chỗ gọi điện thoại.
Phó Kình Hiên nheo mắt nhìn Lâm Diệc Hàng chăm chú: “Cậu đã phát hiện được gì rồi? Từ biểu hiện vừa của cậu, tôi có thể nhận ra là cái xác này có vấn đề, phải không?”
Lâm Diệc Hàng đẩy cặp kính mắt: “Thi thể này đúng là có vấn đề. Tôi nghi ngờ đây không phải Cố Tử Yên.”
“Cậu nói sao?” Đồng tử của Phó Kình Hiên co rụt lại, mặt cũng biến sắc: “Không phải Cố Tử Yên?”
Lâm Diệc Hàng ‘ừ’ một tiếng: ‘Khả năng bảy mươi phần trăm là không phải. Cậu biết đấy, ở nước ngoài tôi có kiêm thêm nghề pháp y một thời gian nên tôi hiểu rất rõ về khung xương người. Vừa rồi tôi đã nắn thử cánh tay của thi thể này, phát hiện xương cánh tay của thi thể không khớp với xương của Cố Tử Yên. Tuy hình thể cái xác này tương tự như Cố Tử Yên nhưng khung xương lại to hơn Cố Tử Yên một chút. Cho nên…
Anh ta còn chưa nói hết, cảnh sát Trần đã quay trở lại: “Bác sĩ Lâm, cấp trên của chúng tôi đã đồng ý với đề nghị giải phẫu tử thi. Công việc tiếp theo xin cảm phiền anh”
Lâm Diệc Hàng khẽ gật đầu: “Không hề gì.
Chuyển khoản chỉ phí khám nghiệm tử thi đến tài khoản của tôi đúng hẹn là được”“
Khóe môi cảnh sát Trần giật giật: “Anh yên †âm, sẽ không thiếu phần của anh đâu.”
Nói xong, anh ta bố trí cho các cảnh sát thu dọn thi thể trên mặt đất, chuẩn bị đưa đến nhà xác.
Lâm Diệc Hàng nhìn Phó Kình Hiên: “Trong bệnh viện tôi có lưu giữ tài liệu vê DNA của Cố Tử Yên, nên tiếp theo đây tôi sẽ lấy mẫu DNA của thi thể này, sau đó đối chiếu với mẫu của Cố Tử Yên. Kết quả cuối cùng mà khẳng định hai mẫu DNA không giống nhau thì chứng tỏ người chết đích thực không phải Cố Tử Yên. Cô ta đã chạy thoát rồi.
Phó Kình Hiên siết chặt nắm đấm, sát khí hừng hực quanh người, gương mặt lạnh như băng dưới địa ngục: “Tôi biết rồi. Cậu đi đi. Tiếp theo cứ giao cho tôi.”
Lâm Diệc Hàng không nói gì nữa, đút hai †ay vào túi áo phẫu thuật màu xanh thẫm, quay lưng rời đi.
Phó Kình Hiên đứng tại chỗ, nhìn nhóm cảnh sát đang thu dọn thi thể trên mặt đất.
Anh mím chặt bờ môi mỏng, sóng gió đã cuộn trào trong đáy mắt.
Anh tin những lời Lâm Diệc Hàng nói, thi thể này có khả năng không phải là Cố Tử Yên.
Trước đó trên đường đến đây, anh đã cảm thấy việc Cố Tử Yên tự sát chứa đầy nghi vấn khiến người ta không thể nghĩ thông suốt. Chẳng hạn như thời điểm tự sát, chẳng hạn như nguyên nhân tự sát.
Vì lẽ đó nên anh vẫn lo lắng sẽ có biến cố không thể lường trước nào đó xảy ra.
Và hiện tại, thực tế đã chứng minh nỗi lo của anh không phải dư thừa.