Chương 1404
Phó Kình Hiên đỡ lấy cô rồi ngồi xuống, để cô dựa lên cánh tay mình, rồi lắc nhẹ: “Tỉnh lại đi, Bạch Dương.”
Ở đăng kia, Lâm Diệc Hàng đã phát hiện thấy tình trạng của Bạch Dương. Anh ta vốn đang định khám nghiệm tử thi cho Cố Tử Yên, găng tay cũng đã đeo sẵn, lúc này liền tháo phựt găng tay ra, đi vê phía Phó Kình Hiên và Bạch Dương.
“Cô ấy sao rồi?” Lâm Diệc Hàng hỏi.
Phó Kình Hiên cúi đầu nhìn Bạch Dương, vẻ ảo não vụt thoáng qua trong mắt: “Sợ quá ngất đi rồi.”
Khi ấy, quả thực anh đã lường trước việc cảnh sát Trần sẽ tách đám đông ra.
Cũng đã chuẩn bị sẵn sàng bịt mắt Bạch Dương lại.
Nhưng không ngờ đến lúc đó, Bạch Dương lại phản ứng nhanh hơn anh. Khi tay anh còn chưa kịp bịt mắt cô lại, cô đã trông thấy cảnh tượng kia.
Lần này, anh đã tính sai mất rồi.
Lâm Diệc Hàng không nói không rằng, lật mí mắt Bạch Dương lên xem, lại bấm huyệt nhân trung của cô và ấn một vài huyệt đạo khác.
Không bao lâu, Bạch Dương đã chau mày, mi mắt cũng rung rung, có lẽ sắp tỉnh lại.
Quả nhiên, ngay giây sau đó, Bạch Dương mở mắt, vẻ mặt đầy kinh hoàng: “Gố…
“Đừng sợ.” Phó Kình Hiên cúi thấp xuống, để trán mình chống lên trán cô: “Không sao cả rồi, đừng sợ”
“Phó Kình Hiên?” Bạch Dương chớp mắt, nhìn người đàn ông.
Phó Kình Hiên ‘ừ’ một tiếng rồi bảo: “Là tôi đây, đừng sợ.”
“Tôi vừa nhìn thấy…
“Tôi biết. Đừng nghĩ ngợi nhiều. Chỉ cần không nghĩ ngợi, không nhớ lại thì sẽ không sợ nữa.” Phó Kình Hiên ngẩng đầu lên, nhìn cô, giọng nói dịu dàng.
Bạch Dương thở hổn hển: ‘Không thể được. Sao tôi có thể dẫn lòng không nghĩ tới được? Cảnh tượng đó quá khủng khiếp, cứ hiện ra trong đầu tôi. Tôi… Ớ…”
Cô còn chưa nói hết, Phó Kình Hiên đã cúi xuống, bắt lấy bờ môi đỏ của cô.
Bạch Dương trừng mắt ngạc nhiên, nhất thời ngẩn tò te.
Người xung quanh cũng ngỡ ngàng trước hành động của Phó Kình Hiên.
Nhất là cảnh sát Trần, khóe môi anh ta co giật liên hồi.
Ê này, này, không phải chứ, hai người?
Chỗ này là hiện trường người chết vì tự sát nhé. Máu me nghiêm túc là thế mà đôi nam nữ chó má nhà anh chị lại còn hôn hít, rắc cơm chó được cơ đấy.
Đậu xanh!
Cảnh sát Trần tức tối thở phì phì, quay ngoắt đi Đi thôi, đi thôi. Đau cả mắt. Thật sự đau cả mắt.
Trợ lý Trương đứng bên cạnh cũng che mặt lại, ngoái đầu đi chỗ khác.
Anh ta cũng cảm thấy đau cả mắt.
Nhìn thấy cảnh Phó Kình Hiên hôn Bạch Dương, Lâm Diệc Hàng nhướng mày đứng dậy: “Hay lắm. Tôi còn đang định bảo, nếu cô ấy thật sự không quên được cảnh tượng kia, tôi có thể xóa giúp cô ấy đoạn ký ức đó. Nhưng giờ xem ra, hình như là vô ích rồi, khả năng xóa trí nhớ của ai kia mới là hữu dụng nhất!”