Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1393




Chương 1393

Vì thế có rất nhiều chuyện em không thể quyết định thay cô ấy được, cũng không thể tự quyết định một mình, em phải biết cô ấy có thích hay không. Nếu như cô ấy không bằng lòng, vậy em làm những việc này chẳng khác nào đang tổn thương và không tôn trọng cô ấy. Cho nên, em hãy suy nghĩ thật kĩ đi.”

Trọng Lệ Na vỗ vai anh, sau đó lấy ra một điếu thuốc khác ngậm lên miệng.

Phó Kình Hiên cụp mắt xuống, bắt đầu trầm tư.

Anh cũng hiểu được những gì cô ấy muốn nói.

Là hy vọng sau này anh có làm gì cho Bạch Dương thì cũng nên suy nghĩ đến cô trước.

Nghĩ tới đây, Phó Kình Hiên nghĩ đến những gì mình đã làm cho Bạch Dương và cả những chuyện anh đã giấu giếm cô trong khoảng thời gian này. Quả thật anh chưa từng nghĩ tới cảm nhận của cô, hèn gì cô lại tức giận như vậy.

Xem ra, anh thật sự sai rồi.

Phó Kình Hiên khẽ thở dài, đi theo hướng Bạch Dương vừa mới rời khỏi.

Anh nghĩ mình nên nói lời xin lỗi với cô.

Nhưng mà lúc quay lại sảnh tiệc, anh lại chẳng thấy bóng dáng Bạch Dương đâu.

Phó Kình Hiên nhíu chặt mày.

Cô đâu rồi?

“Tổng giám đốc Phó. Trợ lý Trương đi tới.

Phó Kình Hiên nhìn anh ta: “Đến đúng lúc lắm, cậu có nhìn thấy Bạch Dương không?”

Trợ lý Trương gật đầu: “Có ạ, vừa bị kéo ra ban công rồi.”

Anh ta chỉ vào một nơi sau lưng Phó Kình Hiên Phó Kình Hiên nghiêng đầu nhìn ra ban công phía sau, quả nhiên nhìn thấy một đôi nam nữ là Lục Khởi và Bạch Dương.

Hai người đứng trước lan can, quay lưng cả về phía anh.

Phó Kình Hiên không thấy được mặt họ và không biết họ đang nói gì.

Nhưng thấy họ không hề dựa sát vào nhau, ở giữa còn cách một khoảng chừng hai, ba mươi centimet thì gương mặt hầm hầm mới trở nên dễ nhìn hơn đôi chút.

“Lục Khởi đến khi nào thế?” Phó Kình Hiên hỏi lạnh tanh.

Trợ lý Trương thoáng nhìn đồng hồ đeo tay: “Khoảng hơn mười phút trước.”

Phó Kình Hiên khẽ gật đầu, tỏ vẻ đã biết: “Cậu tìm tôi có việc gì?”

“Cụ bà kêu anh qua đó.’ Trợ lý Trương trả lời.

Phó Kình Hiên đáp lại một tiếng ‘ừ: “Tôi qua ngay đây. Cậu đứng đây, trông chừng họ, hễ Lục Khởi dám ghé sát Bạch Dương thì cậu phải lập tức tách họ ra.”

Khóe miệng trợ lý Trương run rẩy.

Tổng giám đốc Phó, anh có cần phải ấu trĩ 2/1 thế không?

Tuy nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng trợ lý Trương không dám nói ra suy nghĩ của mình, anh †a đẩy cặp kính: “Tôi biết rồi, thưa tổng giám đốc.”

Phó Kình Hiên lại liếc nhìn Bạch Dương và Lục Khởi rồi mới xoay người đi tới gặp bà DU Ngoài ban công.