Chương 1391
Cô dụi mắt, không ngừng chất vấn.
Con ngươi Phó Kình Hiên hơi giãn ra: “Tôi không hề trêu đùa em, sao em lại nghĩ như vậy?”
Bạch Dương giận tới mức bật cười: “Anh còn hỏi tôi tại sao à? Chính anh nói muốn buông tay, bảo tôi đừng xuất hiện trước mặt anh nữa, nhưng kết quả thì sao? Giờ anh lại nói những lời như thế trước mặt mọi người, phủ định hết tất cả những lời mình đã nói trước đây, không phải anh đang đùa tôi thì là gì? Phó Kình Hiên, rốt cuộc tôi có lỗi gì với anh mà anh lại đối xử với tôi như vậy!”
Cô siết chặt nắm đấm vỗ vào ngực mình rồi hét lên.
Môi Phó Kình Hiên mấp máy, giọng nói trở nên chua xót đuối lý hơn nhiều: “Xin lỗi, những lời trước kia quả thật do tôi nói, nhưng cũng là có nguyên nhân cả.”
“Ồ? Nguyên nhân à?” Bạch Dương hít sâu một hơi, tạm thời bình tĩnh lại: “Được thôi, vậy anh nói cho tôi biết nguyên nhân là gì đi?”
Phó Kình Hiên cụp mắt xuống, không biết nên trả lời thế nào.
Nếu như nói rõ sự thật vì cứu cô mà trái †im anh đang chết dần chết mòn, cho nên lúc đầu mới nói ra những lời như vậy.
Với tính cách của cô, sau khi biết được nhất định sẽ bị sự áy náy làm cho gục ngã.
Thậm chí còn có thể chạy thẳng tới bệnh viện đòi làm phẫu thuật…
Cho nên làm sao anh có thể nói được!
Thấy Phó Kình Hiên mím môi không lên tiếng, trong mắt Bạch Dương chợt thoáng hiện vẻ thất vọng, nở nụ cười giêu: ‘Lần nào cũng thế, gợi lên sự tò mò của người khác xong lại không chịu nói rõ ràng mọi thứ. Phó Kình Hiên, anh thực sự khiến tôi thấy kinh tởm!”
Kinh tởm!
Khuôn mặt đẹp trai của Phó Kình Hiên trở nên tái nhợt, hai tay buông thõng siết chặt †hành nắm đấm, con ngươi run rẩy nhìn cô: “Em thấy tôi kinh tởm ư?”
Ánh mắt Bạch Dương thoáng động!
Thật ra khi nói xong câu đó là cô đã thấy hối hận rồi.
Bởi vì cô chợt nhận ra, lời nói của mình hơi quá đáng.
Mà đã thế, cô còn nợ anh nhiều như vậy, càng không nên nói ra những lời đó.
Nhưng cô lại không kiềm được lửa giận trong lòng, giận anh cái gì cũng muốn gạt cô.
Bạch Dương day trán, áy náy nhìn Phó Kình Hiên: “Xin lỗi anh, lời tôi nói hơi quá đáng, nhưng anh khiến tôi thất vọng là thật. Tôi không biết anh có lý do gì, nhưng nếu như ngay từ đầu anh đã quyết định buông tay tôi thì nên tiếp tục đi, chứ không phải bỗng dưng đổi ý như hiện giờ. Anh làm vậy sẽ chỉ khiến tôi cảm thấy mình như món đồ chơi của anh, lúc không vui sẽ ném đi, lúc vui thì lại muốn nhặt về.”
Nói đến đây, cô nhìn thẳng vào anh: “Anh biết không Phó Kình Hiên, bất kể là anh muốn buông tay hay đang hối hận, trước giờ anh đều tự ý quyết định, nghĩ sao làm vậy, chưa từng quan tâm đến cảm xúc của tôi. Có thể nói anh chưa bao giờ tôn trọng tôi”
Nói dứt lời, cô xoay người định rời đi.
Phó Kình Hiên bước lên trước một bước, vòng tay phải ôm lấy eo cô từ phía sau.
Bạch Dương sửng sốt: “Anh…”
“Tôi thật sự không có ý trêu chọc em.” Phó Kình Hiên cúi đầu, vùi trán vào trên vai cô, cất giọng trầm thấp khàn khàn: “Tôi cũng không coi em như một món đồ chơi, lúc trước đột ngột muốn chia tay cũng do †ôi suy nghĩ không chu đáo, bây giờ bỗng dưng đổi ý thật sự cũng là tôi sai. Tôi thừa nhận khi mình làm những việc này chưa từng nghĩ tới cảm nhận của em, nhưng mà †ôi có thể bảo đảm, tôi làm những điều này đều vì muốn tốt cho em.”