Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1378




Chương 1378

Nhưng nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Bạch Dương, bà mới chấp nhận số phận, gật đầu cười bất lực đáp: “Cô Bạch thật sự rất thông minh, đúng vậy, tôi không phải là người của công ty bảo mẫu mà đã luôn là người giúp việc của nhà họ Phó. Chỉ là vì tôi làm việc ở hậu viện nên mỗi khi cô Bạch tới đều không gặp được tôi thôi.”

“Thì ra là như vậy.” Bỗng Bạch Dương ngẩng đầu lên, cô như nhận ra điều gì đó, lưng vươn thẳng lên: “Chờ đã, dì nói mình †ừ trước đến nay vẫn là người giúp việc trong nhà họ Phó. Sau đó dì làm bảo mẫu chăm sóc cho tôi, là do bà nội sắp xếp sao? Không không không, chắc bà nội không biết chuyện tôi từng bị mù, nếu không đã sớm hỏi tôi rồi. Vậy nên dì là do Phó Kình Hiên…”

Dì Trương mỉm cười gật đầu: “Đúng như cô Bạch nghĩ, là do cậu chủ sắp xếp. Cậu chủ không yên tâm để cho người của công ty bảo mẫu chăm sóc cho cô vì sợ bọn họ không chu đáo, cũng sợ bọn họ thấy cô không nhìn thấy đường nên sẽ làm chuyện gì đó với cô nên mới gọi tôi đến chăm sóc.

Nghe vậy, lòng Bạch Dương bỗng trào lên một cảm xúc khó tả, Có hơi đắng, lại có chút ngọt.

Lại là Phó Kình Hiên.

Rốt cuộc anh còn vì cô làm những việc gì nữa?

Ngoài chuyện này ra, còn chuyện gì mà cô không biết nữa không?

“Tại sao anh ấy không nói thẳng.” Bạch Dương cụp mắt xuống thì thào.

Mặc dù âm thanh rất nhỏ nhưng dì Trương vẫn nghe thấy, bà mỉm cười nói: “Bởi vì cậu chủ sợ cô biết tôi là người do cậu ấy sắp xếp thì sẽ không chấp nhận, nên mới giấu cô. Cô Bạch, cậu chủ thật sự rất yêu cô.”

Bạch Dương cắn môi: “Nếu vậy thì tại sao anh ấy lại buông…buông…”

Cô không thể nói ra từ cuối cùng.

Dì Trương nghỉ hoặc: “Cô Bạch, buông cái gì ạ?

“Không có gì.” Bạch Dương xua tay. “Cảm ơn dì Trương đã nói với tôi chuyện này. Tôi trở lại đại sảnh trước đây, tôi phải cảm ơn anh ấy.”

“Không có gì, cô Bạch, mau quay lại đi, màn khiêu vũ sắp bắt đầu rồi.” Dì Trương nói.

Bạch Dương gật đầu: “Vâng.”

Cô cầm chiếc túi xách nhỏ trên bồn rửa tay lên rồi bước ra khỏi phòng vệ sinh.

Trên đường trở lại đại sảnh, cô đi rất chậm, vì trong lòng đang cuồn cuồn sóng.

Nếu lúc nãy cô không gặp dì Trương thì cô sẽ không bao giờ biết được Phó Kình Hiên đã từng vì cô mà làm ra việc như thế.

Không được, cô phải tìm anh rồi hỏi anh ta cho rõ ràng rốt cuộc anh còn vì cô mà làm gì nữa.

Nếu thật sự còn những việc khác thì cô không biết mình đã nợ anh biết bao nhiêu điều.

Nếu cứ tiếp tục như thế này, cô sẽ không thể trả nổi nữa.