Chương 1376
Má Phùng gắp ít thức ăn cho bà. Nhìn ấy bà cụ cười tới không khép miệng nổi, má cũng cười theo: “Bà chủ đang cười gì đấy a?”
“Tôi đang cười Dương Dương và Kình Hiên. A Lệ à, cô có phát hiện không, có phải thái độ của Dương Dương đối với Kình Hiên đã thay đổi rồi không?” Bà cụ chỉ về phía Bạch Dương đang ở đẳng xa.
Má Phùng nhìn theo, má lập tức hiểu ra ý của bà cụ, cười cười gật đầu: “Đúng ạ, thái độ của mợ chủ đối với cậu chủ đúng là đã khác rồi ạ. Lúc nấy tôi thấy mợ chủ sốt ruột, lo cậu chủ bị thương. Thái độ đó hệt như thái độ dành cho cậu chủ thì mợ chủ mới gả vào nhà họ Phó 6 năm trước. Vậy nên bà chủ, ý người là mợ chủ có thể…..”
Bà cụ ăn một miếng bánh kem: “Không Sai, ý của tôi chính là thế. Tôi không biết Dương Dương và Kình Hiên đã nảy sinh chuyện gì trong khoảng thời gian này nhưng tôi có thể xác định, Dương Dương đã có tình cảm với Kình Hiên lần nữa rồi.”
“Đúng là việc tốt.” Má Phùng kích động võ tay. “Xem ra mợ chủ và cậu chủ sắp tái hợp thật rồi.
“Đúng vậy, quả thật là việc tốt. Đây chính là phần quà lớn nhất đêm nay dành cho tôi rồi. Nhưng tại sao Kình Hiên lại không để tôi hỏi Dương Dương việc đó.” Bà cụ khó hiểu.
Má Phùng cười cười: “Còn sao nữa ạ, lát nữa người gọi cậu chủ đến rồi hỏi thẳng thì biết thôi.”
“Cô nói đúng.” Bà cụ gật đầu.
Sau đó, bà cụ hình như nghĩ tới chuyện gì đó, nụ cười trên mặt biến mất, thay vào đó là dáng vẻ lạnh lùng: “Bây giờ Kình Hiên và Dương Dương đã có dấu hiệu tái hợp nên chắc chắn tôi sẽ không để ai phá hỏng chuyện này đâu. Người phụ nữ Vu Y Cơ kia luôn ghét Dương Dương. Nếu như bây giờ không đè đầu Vu Y Cơ xuống thì sau này, khi Dương Dương quay về, cô ta sẽ lại nhắm vào con bé.”
“Đúng vậy” Má Phùng thở dài. “Không hiểu tại sao bà ta luôn không thích đại mợ chủ.
Bà ta luôn cho rằng đại mợ chủ không xứng với cậu chủ nhưng bà ta có nghĩ tới chuyện. Luận xuất thân, ngoại hình, tài hoa, nhân phẩm, bà ta đều thua kém mợ cả.
Chẳng phải bà ta cũng được gả cho cậu chủ đó sao. Lúc đó, bà chủ không hề thích bà ta nhưng cũng không hề gây khó dễ, còn bà thì ngược lại…. haiz….’ Bà cụ cười lạnh: “6 năm trước, tôi cứ mềm lòng, Dương Dương bảo tôi đừng xử lý Vụ Y Cơ nên ta mới nể mặt Dương Dương mà tha cho cô ta. Kết quả là dẫn tới chuyện Dương Dương bị cô ta đối xử càng tệ bạc hơn, cuối cùng phải li hôn với Kình Hiên.
Tôi đã làm sai một lần rồi, nên lần này, dù có chuyện gì thì tôi cũng không thể làm sai lần nữa. Vu Y Cơ đừng có mơ mà bắt nạt Dương Dương, đi, đi tìm ả Vụ Y Cơ kia cảnh cáo một chút.
“Vâng ạ.” Má Phùng nhận lấy cái đĩa từ tay bà cụ rồi đặt xuống, sau đó liền đỡ bà cụ đứng dậy và rời khỏi đại sảnh.
Một bên khác, Phó Kình Hiên đã dẫn Bạch Dương đi chào hỏi những người cần quan hệ rồi.
Sau một vòng, Bạch Dương nhận được một xấp danh thiếp. Thậm chí còn có hai người muốn đến Thiên Thịnh tham quan vào ngày mai.
Nếu mô hình sản xuất và vận hành của Thiên Thịnh đủ khiến họ quan tâm thì họ đồng ý hợp tác với Thiên Thịnh.
Tuy vẫn còn cách xa mục đích hợp tác của Bạch Dương nhưng thu hút được hai người này đã đủ khiến cô hưng phấn rồi.
Thấy người con gái bên cạnh cười không khép được miệng, Phó Kình Hiên cưng chiều hỏi cô: “Vui lắm sao?”