Chương 1372
Trước bàn ăn, Phó Kình Hiên buông Bạch Dương ra rồi cúi đầu nhìn cô. Đôi môi anh khẽ động như muốn nói điều gì đó.
Nhưng anh còn chưa kịp mở lời thì Bạch Dương đã năm lấy cánh tay anh, nhìn một lượt từ trên xuống dưới rồi sốt sắng nói: “Phó Kình Hiên, có phải anh bị đập vào đâu không? Lúc nấy tôi nghe anh rên lên một tiếng, bị thương rồi sao?”
Thấy Bạch Dương lo lắng cho Phó Kình Hiên như thế, bà cụ sững người một lúc, bàn tay cầm nạng run lên vì kích động: “Dương Dương…
Trình Minh Viễn cũng vậy.
Anh ta vốn đang uống rượu. Nhưng khi nhìn thấy Bạch Dương đối xử với Phó Kình Hiên như thế, cánh tay cầm rượu khẽ run lên khiến rượu trong ly suýt chút nữa là đổ ra ngoài.
Cô ấy…
Có phải tình cảm của cô ấy dành cho Phó Kình Hiên…..
Ánh mắt Trình Minh Viễn hơi tối đi, anh ta siết chặt ly rượu, không nói lời nào.
Ngược lại, Phó Kình Hiên chỉ cúi đầu nhìn cô chằm chằm. Trong mắt loé lên ánh sáng rõ ràng.
Bạch Dương không hề nhận thấy phản ứng của ba người. Cô chỉ tập trung kiểm tra cơ thể Phó Kình Hiên có vết thương nào không.
Thấy Phó Kình Hiên không đáp mà chỉ nhìn mình, Bạch Dương hơi giận, cô mím môi: “Anh trả lời đi chứ, rốt cuộc là bị đập vào đâu rồi?”
Phó Kình Hiên bị cô mắng, không chỉ không tức giận mà còn cười, chất giọng khàn khàn êm tai truyền đến: “Tôi không sao, không bị đập vào đâu cả.”
“Không sao thật chứ?” Bạch Dương cau mày, cô vẫn không yên tâm: “Rõ ràng lúc nãy tôi nghe…”
“Không sao thật mà, tôi đảm bảo!” Phó Kình Hiên dịu dàng trả lời.
Bạch Dương thấy anh chân thành như thế nên cô tạm thời bỏ qua cho anh.
Như đột nhiên, Phó Kình Hiên lại hỏi: “Còn em thì sao? Có bị thương không?”
Bạch Dương khẽ xoay mắt cá chân vừa bị trật, cô lắc đầu: “Tôi cũng không sao.”
Nhưng hành động nhỏ đó không thoát khỏi mắt Phó Kình Hiên.
Ánh mắt anh hơi trầm xuống: “Chân của Tôi/.”
“Dương Dương.” Anh còn chưa nói xong thì bị bà cụ cắt ngang.
Bà cụ chống gậy đến trước mặt Bạch Dương, sốt sắng hỏi: “Dương Dương, con với Kình Hiên…..”
“Bà nội!” Phó Kình Hiên nhận ra bà cụ muốn hỏi gì, anh sững người rồi vội ngắt lời bà.
.
Bà cụ khó hiểu nhìn anh: “Sao thế?”
Phó Kình Hiên không trả lời câu hỏi của bà mà chỉ nói: ‘Lễ phục của cô ấy bị bẩn rồi, để cháu đưa cô ấy đi thay.”
Lúc này bà cụ mới nhìn thấy bộ váy ướt sũng dính hẳn vào da của Bạch Dương. Bà vội vàng gật đầu: “Đúng đúng đúng, nhanh đi thay quần áo đi, nếu không sẽ bị cảm lạnh mất.”
“Đi thôi.” Phó Kình Hiên khẽ hất cằm với Bạch Dương.
Bạch Dương cũng không từ chối. Cô ừ một tiếng rồi theo anh quay người rời đi.