Chương 1297
“Ngoài ra, việc tìm giáo viên cho Phó Kình Duy, thế nào rồi?” Phó Kình Hiên hình như có chút mệt mỏi, đưa tay lên day thái dương hỏi.
Trợ lý Trương trả lời: “Đã tìm đủ giáo viên rồi, đều là những nhân tài hàng đầu trong các lĩnh vực, sau khi cậu hai kết thúc thi đấu, có thể đến nhận chức.”
Phó Kình Hiên hơi nâng cằm lên: “Vậy thì tốt, cậu đi ra trước đi.”
“Vâng.” Trợ lý Trương gật đầu, quay người rời đi.
Phó Kình Hiên cầm điện thoại, mở màn hình lên, nhìn bức ảnh của Bạch Dương trên màn hình nền, anh dùng ngón tay khẽ vuốt ve mặt cô, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Những chuyện anh có thể làm cho em, chỉ có như thế này thôi…”
Phía bên kia, cầm quà đã mua cho bà Lục, Bạch Dương đi đến nhà họ Lục.
Bà Lục nghe thấy tiếng xe, vội vàng chạy ra cửa đón: “Dương Dương, cuối cùng cháu cũng đến rồi.”
“Bác gái, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Bạch Dương nhìn bà Lục, mỉm cười, giang tay ra.
Hai người ôm nhau.
Một lúc sau, bà Lục buông Bạch Dương ra, hai tay vuốt ve mặt khuôn Bạch Dương, nhìn thật kỹ: “Bác nhìn xem nào, mới có bao lâu không gặp, sao lại gầy đi rồi, sắc mặt còn rất phờ phạc, gần đây có phải không nghỉ ngơi tốt?”
Trong mắt Bạch Dương lóe lên một tia chột dạ, gật đầu, trả lời: “Vâng ạ, gần đây quá bận.”
Cô không dám nói với bà Lục gần đây mình đã trải qua những gì.
Nếu không bà Lục sẽ ngất mất.
Nghe thấy Bạch Dương nói quá bận rộn, bà Lục vô cùng đau lòng, kéo tay cô không buông: “Cháu đó, cho dù bận, nhưng lúc nên nghỉ ngơi cũng phải nghỉ ngơi, đừng để mệt đến mức ảnh hưởng đến sức khỏe, dù sao cháu vẫn còn trẻ, tương lai vẫn còn dài.”
“Cháu biết rôi, cảm ơn bác đã quan tâm”
Trong lòng Bạch Dương có sự ấm áp chảy ra, mỉm cười trả lời.
Lúc này, Lục Khởi xách quà mà Bạch Dương mua cho bà Lục từ xe ra: “Được rồi mẹ, hai người đừng đứng ở ngoài này nữa, mau vào nhà đi.”
“Ồ, đúng rồi, xem cái trí nhớ của bác này.”
Bà Lục vỗ trán mình: “Vừa gặp Dương Dương đã quá vui mừng, quên cả việc vẫn chưa vào nhà, đi thôi, đi thôi, chúng ta vào nhà trước.”
Nói xong, bà kéo tay Bạch Dương đi vào trong biệt thự.
Lục Khởi xách quà đi phía sau.
Đến phòng khách, Lục Khởi vừa đưa quà cho bà Lục, đã bị bà Lục sai đi rót trà, gọt hoa quả.
Mà bà Lục với Bạch Dương ngồi trên sofa, bắt đầu mở quà.
Mở quà ra, bên trong là một đôi hoa tai xa xỉ, kiểu dáng đơn giản, nhưng lại được thiết kế phóng khoáng, vô cùng thích hợp với tuổi của bà Lục.
Sau khi bà Lục nhìn thấy, vừa nhìn đã thấy thích, đôi mắt sáng lên nhìn hoa tai: “Thật sự rất đẹp, Dương Dương, con thật có lòng.”