Chương 1250
“Đúng vậy, quan hệ cũng không tệ. Thậm chí Cao Linh còn vì Cố Tử Yên mà nhắm vào cô Bạch. Chuyện mấy ngân hàng kết hợp lại truy đuổi khoản vay của cô Bạch lần đó, cũng là Cao Linh giật dây ở phía sau. Nhưng cũng may, cuối cùng tổng giám đốc đã đưa ra biện pháp giúp cô Bách, nếu không lần đó cả cô Bạch và Thiên Thịnh đã xong rồi.” Trợ lý Trương trầm giọng nói.
Trong mắt Phó Kình Hiên ánh lên tia sáng lạnh lẽo: “Nếu đã vậy thì giúp Lý Trấn Nam một tay đi.”
Cao Linh yêu Lý Trấn Nam đến mức nào, tất cả mọi người trong giới điều biết.
Để kết hôn với Lý Trấn Nam mà Cao Linh thậm chí còn làm ra những chuyện mất hết liêm sỉ. Cho nên đối với Cao Linh mà nói, Lý Trấn Nam chính là sinh mệnh của cô ta.
Một khi Lý Trấn Nam ly hôn với cô ta thành công, e rằng cô ta sẽ phát điên lên mất đấy?
Lúc trước, vì bị thôi miên, ngoại trừ việc giúp Bạch Dương nghĩ cách hóa giải kế hoạch của Cao Linh ra thì anh cũng chưa làm gì để đối phó với Cao Linh.
Nếu lúc này Trương Trình không nhắc đến Cao Linh, anh cũng quên mất còn có một người như vậy.
Bây giờ đã nhớ ra rồi thì cứ để Cao Linh trả một cái giá xứng đáng vì trước đó cô ta đã ra tay với Bạch Dương đi.
Để Lý Trấn Nam ly hôn với cô ta, đó chính là cái giá đau đớn nhất mà cô ta phải trả.
“Vâng thưa tổng giám đốc Phó. Tôi sẽ thu xếp” Trợ lý Trương nói.
Phó Kình Hiên xua tay, ra hiệu cho anh ta có thể ra ngoài trước.
Trợ lý Trương cũng không nói gì, xoay người rời đi.
Sau khi anh ta đi, trong phòng bệnh lại khôi phục sự yên tĩnh.
Phó Kình Hiên lấy điện thoại ra, tìm số của Bạch Dương, chuẩn bị gọi đi.
Nhưng lúc ngón tay anh đặt ở trên nút quay số thì đột ngột dừng lại.
Bởi vì bây giờ đã quá muộn, anh cũng không biết cô đã ngủ chưa.
Lỡ như cô ngủ rồi, vậy chẳng phải là anh đánh thức cô hay sao?
Đang lúc Phó Kình Hiên do dự, cửa phòng bệnh đột nhiên truyền đến một tiếng động, giống như có thứ gì rơi xuống đất.
Phó Kình Hiên kinh ngạc bị giật mình một chút, ngón cái bất ngờ nhấn vào nút quay SỐ.
… Phó Kình Hiên im lặng nhìn giao diện hiển thị đang gọi.
Xem ra đây là ông trời muốn anh liên lạc với cô rồi.
Rất nhanh sau đó, điện thoại được kết nối.
Ở đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói mơ mơ màng màng của Bạch Dương: “Ai thế?”
Phó Kình Hiên nghe ra sự mê man trong giọng nói của cô, biết cô thật sự đã ngủ, anh khẽ mở đôi môi mỏng trả lời: “Là tôi.
Xin lỗi, đã quấy rầy em rồi.”
“Hả?” Ở đầu dây bên kia, Bạch Dương nằm nghiêng trên giường, mắt nhắm nghiền.
Một tay đưa điện thoại lên tai, hoàn toàn không có ý định tỉnh dậy.
Cho nên cô cũng không nghe ra người gọi điện thoại tới là ai, đang nói cái gì.
Phó Kình Hiên còn tưởng rằng giọng mình quá nhỏ, anh lại nói thêm một câu: “Là tôi.
Xin lỗi vì đã trễ thế này còn quấy rầy em, ft.