Chương 1227
Bên ngoài khu chung cư Vịnh Tiên Thủy, Lục Khởi muốn đưa Bạch Dương tới bệnh viện nhưng bị cô từ chối.
Lái xe từ Vịnh Tiên Thủy tới bệnh viện Đệ Nhất cùng lắm chỉ mất hơn bốn mươi phút, cô vẫn có thể gắng gượng trong thời gian ngắn như vậy.
Cô ngang bướng như thế làm Lục Khởi cũng hết cách, chỉ đành thuận theo cô.
Nhưng Bạch Dương vừa mở cửa, chuẩn bị lên xe thì Lục Khởi bỗng dưng gọi cô lại: “Bảo bối này.”
“Sao thế?” Bạch Dương cầm cửa xe, hoài nghỉ nhìn anh ta.
Vẻ mặt Lục Khởi nghiêm túc, dặn dò cô: “Lúc chăm sóc Phó Kình Hiên, em cẩn thận đừng để thằng ranh Phó Kình Hiên kia lợi dụng đấy”
Khóe miệng Bạch Dương giật giật: “Anh nghĩ gì vậy, sao em lại bị anh ấy lợi dụng được?”
“Bảo bối, anh nói thật đấy. Em đừng coi như không có chuyện gì. Phó Kình Hiên vẫn chưa buông được em đâu. Bây giờ lại vừa hay cứu được em nữa, khó mà bảo đảm anh ta sẽ không mượn cớ cứu mạng này yêu cầu em làm gì đó, còn em vì nợ anh ta nên không thể từ chối.”
Nghe được lời này của Lục Khởi, Bạch Dương nhíu mày.
Nhưng rất nhanh, chân mày của cô lại giãn ra, cười cười: “Anh ấy sẽ không làm vậy.
Em hiểu nhân phẩm của anh ấy mà, không làm được chuyện như vậy đâu.”
Trước đó cũng không phải cô chưa từng nợ Phó Kình Hiên, mười mấy nghìn tỷ tiền ngân hàng cho vay, rồi chuyện hợp tác công ty.
Chỉ cần Phó Kình Hiên muốn là anh có thể dùng những thứ ấy để trói buộc cô, khiến cô không thể không cúi đầu.
Nhưng trước giờ Phó Kình Hiên chưa từng làm như vậy, nên cô tin Phó Kình Hiên không phải dạng người như thế.
Thấy Bạch Dương không tán thành, Lục Khởi thở dài một hơi: “Thôi vậy, bây giờ anh có nói như thế nào em cũng không chịu nghe. Tóm lại tự em phải cẩn thận vào. Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh, anh lập tức chạy qua.”
“Vâng.” Bạch Dương gật đầu đồng ý.
Sau đó, cô vẫy tay chào anh ta, lên xe rời đi.
Bốn mươi phút sau, Bạch Dương tới bên ngoài cửa phòng bệnh của Phó Kình Hiên.
Cửa phòng bệnh đang đóng, bên trong mơ hồ có tiếng nói chuyện, chắc là Phó Kình Hiên đang nghe điện thoại.
Bạch Dương giơ tay lên gõ cửa.
Bên trong nhanh chóng truyền tới tiếng bước chân.
Một giây sau, cửa mở ra, một người phụ nữ †rung niên mặc đồ điều dưỡng xuất hiện trước mặt, lịch sự cười với Bạch Dương, “Chào cô, xin hỏi cô tới tìm ai?”
“Tôi tới thăm tổng giám đốc Phó, đưa cơm cho anh ấy.’ Bạch Dương nhấc hộp giữ nhiệt trong tay lên.
Điều dưỡng chợt hiểu ra: “Hóa ra là cô Bạch à.”
“Bác biết tôi ư?” Bạch Dương kinh ngạc.
Điều dưỡng gật đầu cười: “Lúc cô tới chăm sóc cho anh Phó, anh Phó có dặn tôi là nếu như có một cô gái tới đưa cơm thì cứ mở cửa cho cô ấy vào.”