Chương 1226
Anh ta lắc ngón trỏ: “Nói chứ, lâu rồi không ăn cháo thịt nạc, bảo bối, cho anh ăn thử một bát trước nhé.”
“Không được.” Bạch Dương thẳng thừng từ chối: “Em nấu ít cháo lắm, không thể cho anh được.”
“Vì sao?” Lục Khởi làm ra vẻ đau lòng.
Bạch Dương thản nhiên đáp: “Vì cháo đó là nấu cho Phó Kình Hiên.”
“Hả?” Gương mặt vờ khóc lóc của Lục Khởi lập tức sượng cứng lại, sau đó nhìn cô với cặp mắt nghiêm nghị: “Bảo bối, em định chăm sóc anh ta thật đấy à?”
“Anh tưởng em nói đùa chắc?”
Lục Khởi gật đầu: “Lúc đó anh thật sự nghĩ em đang đùa đấy.”
Bạch Dương lườm anh ta: “Mặc kệ anh, muốn ăn cơm thì đợi một lát, tóm lại là cái này không được.”
Lục Khởi bĩu môi: “Được thôi, nể tình Phó Kình Hiên cứu em, những món này nhường anh ta vậy.”
“Vậy còn được.” Bạch Dương cười cười: “Anh ngồi trước đã, em đi vào làm thêm hai món, rất nhanh thôi.”
“Ừ”” Lục Khởi gật đầu, ngồi xuống sô pha.
Bạch Dương buộc lại chiếc tạp đề rồi quay lại phòng bếp, tiếp tục bận rộn.
Rất mau, cơm nước đã xong rồi, hai người ngồi xuống bàn ăn.
Lục Khởi cầm đũa lên, đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, bảo bối, nãy anh nhìn thấy vali của em đặt cạnh bàn trà, em định đi xa sao?”
“Cũng không hẳn, về nhà tổ của ông ngoại một chuyến.” Bạch Dương vừa nhai cơm vừa nói.
Lục Khởi nghỉ hoặc nhìn cô: “Em về đó làm gì?”
“Tìm giúp ông ngoại một bản bút ký.”
“Là vậy à? Thế để anh đi cùng với em.” Lục Khởi kẹp đũa gắp thức ăn vào bát rồi nói.
Bạch Dương liếc mắt nhìn anh ta: “Anh đi theo làm gì?”
“Làm tài xế cho em chứ còn làm gì, lưng của em còn chưa khỏi, tự mình lái xe chắc chắn không gắng được bao lâu là lưng sẽ lại bị đau, nên anh đi cùng với em, anh cũng yên tâm”” Lục Khởi cười khì khì nói.
Bạch Dương vòng tay ra sờ phía sau.
Vừa chạm vào, phần lưng lại nhói lên.
Cô hiểu rõ, bản thân mình như vậy đúng là không thể lái xe trong thời gian dài, bởi vì ngồi lâu thì phần lưng sẽ bị đau.
Hơn nữa, đúng hôm nay tài xế xin nghỉ vì ngày mai là sinh nhật của con gái của bác tài.
Cho nên, đúng là cô chỉ có thể tìm một người lái xe đi cùng với mình thôi.
“Vậy thì anh đi nhé. Sáng ngày mai chín giờ xuất phát.” Bạch Dương múc cho mình một 3⁄11 bát canh.
Lục Khởi gật gật đầu: “Được, quyết định vậy nhé, ngày mai anh qua đón em.”
“Ừ”” Bạch Dương đồng ý.
Ăn cơm xong, hai người đi ra ngoài.