Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1193




Chương 1193

Nghe thấy vậy, Phó Kình Hiên bỗng nhớ tới chuyện anh yêu cầu cô dọn đi, nhường chỗ cho Cố Tử Yên vào bốn tháng trước.

Thảo nào, cô không hề đề nghị ly hôn suốt sáu năm chung sống không có tình yêu.

Nhưng khi anh muốn đưa Cố Tử Yên về nhà thì cô lại lập tức muốn ly hôn.

“Anh đang nghĩ gì thế?” Thấy Phó Kình Hiên bỗng nhiên thất thần, Bạch Dương giơ †ay quơ quơ trước mắt anh.

Ánh mắt Phó Kình Hiên thoáng lóe lên vẻ mơ hồ, anh tỉnh táo lại: “Không có gì.”

Thấy anh không muốn nói, Bạch Dương cũng không hỏi nhiều, quay lại câu chuyện vừa nấy.

“Đúng rồi, tại sao mẹ anh lại vui vẻ đứng nhìn? Tuy họ không yêu nhau, nhưng ba anh đến với Vu Y Cơ thì bà ấy chính là mối đe dọa tới vị trí bà Phó của mẹ anh mà.”

Bạch Dương khoanh chân ngồi xuống rồi nói.

Phó Kình Hiên lại cắn tiếp một miếng bánh quy: “Bởi mẹ tôi một lòng muốn rời khỏi nhà họ Phó. Chỉ cần ba tôi cưới Vu Y Cơ thì bà ấy có thể ly hôn với ông ấy. Đây là điều bà ấy vẫn luôn mơ ước, cho nên mẹ tôi rất biết ơn Vu Y Cơ. Thậm chí, để hai người họ có thể nhanh chóng kết hôn mà mẹ tôi còn định tới nhà tổ tìm bà nội, nói tốt về Vu Y Cơ cho cụ cố nghe.”

“Sau đó thì sao?” Bạch Dương cong lưng, chống khuỷu tay lên đùi, lòng bàn tay đỡ cằm, cứ nhìn anh với dáng vẻ của một thính giả.

Nhắc mới nhớ, hình như cô chưa bao giờ †rò chuyện hòa nhã với anh thế này.

“Sau đó, ngay trước hôm bà ấy định tới tìm bà nội, mẹ tôi vì một số chuyện mà tự sát.”

Phó Kình Hiên nói tới đây, bàn tay đang cầm bánh quy bỗng siết chặt, khiến gói nilon bị niết vang lên âm thanh chói tai.

Bạch Dương kinh ngạc há hốc miệng: “Tự sát?

Từ khi biết được Vu Y Cơ không phải là mẹ ruột của anh, cô đã đoán sơ sơ rằng mẹ anh đã mất rồi.

Nhưng cô chưa từng nghĩ là tự sát.

“Ừ.” Phó Kình Hiên cúp mắt, khiến người khác không nhìn rõ biểu cảm trong đáy mắt của anh.

“Có liên quan đến Vu Y Cơ không?” Bạch Dương hỏi.

Phó Kình Hiên lắc đầu: ‘Không liên quan đến bà ấy. Thậm chí bà ấy còn không biết chuyện mẹ tôi rất tán thành để bà ấy và ba tôi đến với nhau. Cũng vì thế mà sau khi mẹ tôi qua đời, Vu Y Cơ vẫn luôn tự trách, cho rằng là do sự xuất hiện của mình nên mẹ tôi không chịu nổi mà tự sát, nên bà ấy luôn cảm thấy áy náy. Do đó, Vu Y Cơ mới coi tôi như con đẻ của mình. Thậm chí lúc mang thai Phó Kình Duy, bà ấy còn định phá bỏ, nhưng tôi đã ngăn lại.”

“Tôi hiểu rồi, nghe anh nói mấy chuyện này, †ôi có chút thay đổi cách nhìn về Vu Y Cơ đấy.’ Bạch Dương nhướng mày.

Phó Kình Hiên khẽ cười: ‘Mặc dù bà ấy có rất nhiều tật xấu, không thể nói là người tốt một trăm phần trăm, nhưng cũng không phải là kẻ xấu.”

Bạch Dương không phủ nhận điều này.

Thật ra, năm thứ sáu ở nhà họ Phó, Vu Y Cơ cũng chỉ ăn nói khó nghe thôi, chứ thật sự chưa bao giờ động tay động chân với cô cả.

Có điều, sau khi cô ly hôn với Phó Kình Hiên, Vu Y Cơ đã tìm đến cửa mấy lần, còn ra tay với cô.