Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1147




Chương 1147

Diệp Chí khoanh tay: “Diệp Hàn Triết vậy mà không nói cho cô biết, thân phận thật sự của cậu ta, có điều không sao cả, cái đó cũng không quan trọng. Điều quan trọng là cô quen biết Diệp Hàn Triết, hơn nữa Diệp Hàn Triết cũng quả thật rất để tâm tới cô, cho nên cậu ta chắc chắn sẽ đến cứu cô, tin tưởng sức quyến rũ của cô đi.”

Diệp Chí buông cằm của cô ra, vuốt mặt của cô.

Bạch Dương cảm thấy trên mặt mình giống như có rắn độc bò qua lại, để da gà da ốc trên người cô đều nổi hết cả lên, cổ không ngừng ngửa ra sau, muốn tránh anh ta.

Diệp Chí cũng thuận thế mà buông cô ra: “Được rồi, ngoan ngoãn chờ đi, chỉ cần cô nghe lời, đợi sau khi tôi giết Diệp Hàn Triết, có lẽ tôi sẽ đại phát từ bi, tha mạng cho cô. Nếu cô không nghe lời, đợi sau khi Diệp Hàn Triết tới, tôi giết cả hai người, dù sao Diệp Hàn Triết yêu cô, tôi cũng coi như là thành toàn tâm nguyện mà cậu ta muốn ở bên cô, nói không chừng cậu ta đến lúc đó sẽ cảm ơn anh tư như tôi.”

Nói xong, anh ta thu hồi tay lại, rời khỏi chiếc xe Van.

Cơ thể của Bạch Dương run rẩy, sắc mặt đều tái nhợt, trong mắt ẩn chứa sự sợ hãi.

Người này cũng muốn giết cô!

Cái gì mà đại phát từ bi, tha cho cô một mạng, chẳng qua chỉ là tùy tiện nói mà thôi.

Bởi vì cô đã nhìn thấy mặt của người này rồi, cho nên người này sao có thể tha cho cô như vậy?

Với lại, cho dù thật sự sẽ thả cô, tha cho cô một mạng, e rằng cũng sẽ không để cô lành lặn trở về, có lẽ sẽ móc mắt của cô, cắt lưỡi của cô, đánh gấy chân của cô, tóm lại khiến cô không thể làm lộ bất kỳ manh mối của anh ta.

Nghĩ tới đây, trong lòng Bạch Dương rất lạnh, trong mắt tràn ngập sự tuyệt vọng.

Bởi vì cô cảm thấy khả năng mình rơi vào loại kết cục đó rất cao, cho dù đám người Khởi sẽ nghĩ cách cứu cô, nhưng có lẽ không đợi bọn họ tìm được cô, cô sợ rằng đã bị người đó giải quyết rồi.

“Phải làm sao đây?”

Bạch Dương cắn môi, hốc mắt ươn ướt.

Lúc này, trong lòng Bạch Dương tràn ngập sự tuyệt vọng, rất hy vọng có một ai đó có thể lập tức xuất hiện ở trước mặt cô cứu lấy cô, bất luận ai cũng được, chỉ cần có thể cứu cô.

Nhưng loại suy nghĩ này, rõ ràng là mơ tưởng.

Bạch Dương tuyệt vọng nhắm mắt lại, †rong đầu vụt qua một bóng người.

Nhưng bóng người đó rất nhanh đã biến mất, khiến cô không bắt được là ai.

Nhưng trực giác nói cho cô biết, cô bây giờ rất nhớ anh, rất hy vọng anh đến cứu cô.

Bên ngoài xe Van, người đàn ông cao to cầm điện thoại lần nữa đi tới trước mặt Diệp Chí: “Cậu tư, đã gửi định vị của núi Vân Vụ rồi.”

Diệp Chí liếc nhìn điện thoại, ra hiệu biết rồi.

Sau đó, một người đàn ông cao to mang theo vẻ nghiêm trọng đi tới: ‘Cậu Tư không hay rồi, bây giờ bộ phận giao thông của Giang Thành đang kiểm tra gắt gao camera của các đoạn đường, tìm tung tích của chúng ta.”

“Hửm?” Sắc mặt của Diệp Chí tối sầm lại: “Chuyện gì? Là Diệp Hàn Triết làm sao?”

“Không phải, Diệp Hàn Triết còn không có bản lĩnh lớn tới mức có thể khiến bộ phận giao thông điều động camera toàn thành phố, người điều động camera toàn thành phố tìm chúng ta là tổng giám đốc của tập đoàn Phó Thị, Phó Kình Hiên.”

“Anh ta sao?” Diệp Chí nhíu mày.