Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1040




Chương 1040

Tại sao cô ấy lại nghi ngờ như vậy?

Phó Kình Hiên nheo mắt: “Kết quả thế nào? Có bị bế nhằm không?”

“Không có! Người quản lý nói lúc đó cô Bạch còn gọi điện hỏi về thân thế của mình, cuối cùng xác nhận thân thế thật sự không có vấn đề gì” Trợ lý Trương lắc đầu.

Phó Kình Hiên khẽ nâng cầm: “Nếu đã không có vấn đề gì thì cậu không cần lo nữa, đi bận việc của cậu đi.”

“Vâng!” Trợ lý Trương lui ra ngoài.

Cửa phòng đọc sách lại bị đóng lại, Phó Kình Hiên khoanh chân, bắt chéo ngón tay trước bụng và hơi cúi đầu xuống dường như đang suy nghĩ điều gì đó.

Lát sau, anh buông tay ra và cầm điện thoại gọi đi.

Phía bên kia, Bạch Dương đã trở về căn hộ khách sạn.

Bởi vì chuyến đi này đã giải tỏa được tâm sự của cô nên hiện giờ cả người cô nhẹ nhõm hơn nhiều.

Trần Thi Hàm không nhịn được cười khi thấy cô hát ngân nga, nói: “Tổng giám đốc Bạch! Tâm trạng cô tốt thật đấy.”

“Đương nhiên!” Bạch Dương gật đầu.

Biết thân thế của mình không có vấn đề gì.

Đương nhiên là tâm trạng cô tốt hơn rồi.

Tâm trạng của Trần Thi Hàm cũng dễ chịu khi thấy cô vui vẻ như vậy.

Sau đó, Trần Thi Hàm nhìn thời gian, thấy đã mười hai giờ rồi, cô đến bên điện thoại cố định ở trong phòng: “Tổng giám đốc Bạch! Cô đói rồi à? Tôi gọi khách sạn mang bữa trưa lên.”

“Gọi đi, nhưng gọi nhiều thêm một phần nhé.” Bạch Dương nháy mắt nói.

Trần Thi Hàm nghỉ ngờ khó hiểu: “Tại sao! Chỉ có hai chúng ta mà”

“Gọi cho Phó Kình Hiên.” Bạch Dương mím môi, lạnh lùng nói: “Chẳng phải cô nói tiền ăn sáng hồi sáng anh ta đã chuyển trả lại rồi hay sao? Vậy nên trực tiếp trả lại cho anh ta một bữa ăn trưa là được rồi, như thế thì anh ta không thể cứ trả lại đúng không?”

Trần Thi Hàm cười: “Cô nói cũng đúng, nhưng tôi không biết tổng giám đốc Phó thích ăn gì? Chắc là tổng giám đốc Bạch biết phải không?”

Mặc dù bây giờ không còn yêu nhau nữa, nhưng trước đây tổng giám đốc Bạch đã từng yêu.

Vậy nên tổng giám đốc Bạch chắc chắn vẫn còn nhớ sở thích của tổng giám đốc Phó.

Bạch Dương chẳng ừ hử gì cả, chỉ nói vài tên món ăn.

Trần Thi Hàm ghi lại rồi nhấc ống nghe điện thoại liên hệ với lễ tân khách sạn đặt bữa ăn trưa.

Nửa tiếng sau, nhân viên khách sạn đẩy một xe thức ăn đến phòng Tổng thống.

Trợ lý Trương mở cửa, nhìn thấy xe đẩy thức ăn, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc: “Chúng tôi đâu có đặt ăn trưa?”

Lát nữa, anh ta và tổng giám đốc Phó muốn ra ngoài một chuyến, người quản lý chi nhánh công ty bên Nam Giang muốn mời tổng giám đốc Phó dùng bữa nên anh †a không đặt ăn trưa, nhưng sao khách sạn lại mang bữa trưa đến?”

Nhân viên cười và nói: “Là cô Bạch phòng executive suite đặt cho anh Phó.”

“Cô Bạch ư?” Đôi mắt trợ lý Trương sáng rực.