Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1038




Chương 1038

“Gì cơ?” Lục Khởi nâng cao giọng.

Sau đó, cảm nhận được ánh mắt xung quanh nên vội bịt miệng lại và nói nhỏ: “Cục cưng! Không có bế nhầm sao?”

“Đúng thế!” Bạch Dương gật đầu: “Nên giờ em gọi điện cho anh là muốn biết đứa bé sơ sinh lần đầu anh nhìn thấy rốt cuộc là như thế nào?”

“Anh nói trước, anh chắc chắn là mình không bị ảo giác.” Lục Khởi cầm điện thoại đi sang một bên.

Bạch Dương véo sống mũi mình: “Em không có nói là ảo giác, em chỉ muốn anh hỏi bác gái xem có biết chuyện này không, dù sao thì bác ấy và mẹ em là bạn thân.”

“Được! Để anh hỏi xem” Lục Khởi đồng ý, sau đó anh ra đi tìm bà Lục.

Bà Lục đang trò chuyện với những người họ hàng nhà họ Lục, thấy Lục Khởi vẫy tay, bà nhíu mày chê bai, sau đó bà đứng dậy bước đến: “Có chuyện gì?”

“Mẹt! Con muốn hỏi một chuyện, tại sao lúc nhỏ con nhìn thấy hai đứa bé… Bạch Dương?” Lục Khởi nhìn mẫu thượng đại nhân của mình và hỏi.

Bà Lục nheo mắt nhìn anh ta: “Cái gì mà hai Bạch Dương, đầu óc con hồ đồ rồi phải không?”

Lục Khởi dẫm chân: “Ơ kìa mẹ! Ý con nói là lúc nhỏ tại sao lần đầu tiên với lần thứ hai gặp Bạch Dương lại không giống nhau?”

Nghe thấy vậy, mặt bà Lục biến sắc, đồng tử cũng hơi co lại.

Ngay sau đó, bà chỉnh lại nét mặt, trở lại dáng vẻ bình thường như thể vừa rồi không có gì xảy ra cả, bà cười nói: “Đương nhiên không phải cùng một người rồi.”

Lục Khởi kích động kéo cánh tay của bà Lục: “Vậy đứa bé lần đầu con thấy là ai?”

Bà Lục hơi cụp mí mắt xuống, nói: “Là con gái của một người họ hàng nhà họ Bạch, bác Bạch chăm sóc giúp vài ngày nên người lần đầu tiên con thấy chính là cô †a mà không phải là Bạch Dương, lúc đó Bạch Dương đang ngủ trong phòng.”

“Là vậy sao?” Lục Khởi kinh ngạc.

Bà Lục búng vào trán anh ta: “Nếu không thì con nghĩ là gì?”

“Con cứ tưởng Bạch Dương bị bế nhầm, sau đó được bế trở lại” Lục Khởi lẩm bẩm.

Bà Lục trợn tròn mắt: “Con bị ngốc à, nếu thật bị bế nhầm thì chẳng nhẽ không có bài báo nào đưa tin hay sao?”

“Cũng phải.” Lục Khởi gật đầu.

Bà Lục khẽ thở phào nhẹ nhõm, sau đó nheo mắt nhìn chằm chằm anh ta, hỏi thăm dò: “Đang yên đang lành, sao lại đột nhiên hỏi những chuyện này?”

Ánh mắt của Lục Khởi chuyển sang hướng khác: “Con tò mò mà, tự nhiên con nhớ lại chuyện lúc nhỏ, thấy tò mò nên hỏi mẹ. Được rồi mẹ, con hỏi xong rồi, con đi trước đây.”

Nói xong, anh ta quay lưng đi về phía xa.

Bà Lục nhìn bóng dánh anh ta, khẽ thở dài, ánh mắt tối sầm lại.

“Cục cưng! Vừa rồi em có nghe thấy gì không?” Lục Khởi quay lại chỗ lúc nấy vừa đứng, đưa điện thoại lên tai và hỏi đầu dây bên kia.

Bạch Dương gật đầu: “Nghe thấy rồi, là con của người họ hàng.”

Bác gái rất tốt với cô.

Cô tin bác gái sẽ không nói dối.