Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1018




Chương 1018

Phó Kình Hiên môi mỏng mím lại mang theo vài phần lạnh lùng: “Kẻ đó là ai?”

“Không biết, bản thân Trần Tú Chi cũng không biết, cô ta chỉ có thể miêu tả diện mạo của kẻ đó. Ngày mai A Khởi sẽ cử một họa sĩ đến đó để họa sĩ dựa vào miêu †ả vẽ ra.” Bạch Dương trả lời.

Đôi mắt Phó Kình Hiên tối sầm, vừa định nói gì đó thì nghe tiếng điện thoại đổ chuông.

Là điện thoại của Bạch Dương.

Anh quay đầu nhìn về phía đầu giường, nhìn hai chữ Lục Khởi đang nhảy nhót trên màn hình, vẻ mặt đột nhiên ảm đạm không vui.

Nhưng cuối cùng, anh vẫn đưa điện thoại cho Bạch Dương: “Lục Khởi.”

Bạch Dương nói cảm ơn anh rồi kê điện thoại bên tai: “A Khởi.”

“Cục cưng à, bên trinh sát vừa gọi cho anh, báo là đã tra ra tư liệu của Trần Tú Chi. Cô ta không hề nói dối, cô ta thật sự có một đứa con bị bệnh máu trăng, nhưng đứa bé lại không biết cô ta là mẹ của mình, cô ta cũng không nhận đứa còn này.”

Giọng Lục Khởi thông qua điện thoại truyền đến.

Bạch Dương nhướng mày nghỉ ngờ: “Tại sao?”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

“Vì lúc con trai cô ta vừa được sinh ra đã bị chẩn đoán mắc bệnh nên cô ta đã bỏ rơi đứa nhỏ. Mười năm sau, khi gia đình cô †a đang đi du lịch thì xe buýt xảy ra tai nạn, sau đó cả nhà cô ta chết hết, cô ta là người duy nhất sống sót. Lúc đó cô ta cũng bị thương, sau này không thể sinh con nữa. Về sau lại vô tình tìm được con nhưng vì áy náy chuyện năm đó bỏ rơi đứa nhỏ nên không dám nhận con.”

“Thì ra là như vậy.” Bạch Dương nhìn về phía Phó Kình Hiên: “Thảo nào lúc anh đến đồn cảnh sát dùng người nhà uy hiếp cô †a, rõ ràng cô ta rất sợ nhưng lại cắn răng khăng khăng gánh tội thay kẻ kia. Có lẽ cô †a cho rằng chúng ta sẽ không tra ra được cô ta có một đứa con trai.”

“Cục cưng à em đang nói chuyện với ai vậy?” Lục Khởi bên đầu dây kia nghe cô nói chuyện có chút không thích hợp, nghi ngờ hỏi.

Bạch Dương không giấu diếm anh ta: “Phó Kình Hiên.”

“Hả? Phó Kình Hiên?” Lục Khởi nhảy dựng lên: “Anh ta lại chạy đến chỗ của em à!

Bạch Dương không biết nên khóc hay nên cười: “Anh ấy sống bên cạnh em. Sao lại thành anh ấy chạy qua chỗ em rồi?

Thôi nào A Khởi, anh còn tra được gì khác không? Chẳng hạn như, con trai cô ta đã có tiền phẫu thuật chưa?”

“Không.” Lục Khởi lắc đầu: “Trinh sát tìm đến bệnh viện con trai cô ta đang ở, bên đó nói chưa nhận được tiền phẫu thuật.”

Bạch Dương nâng cằm: “Tức là kẻ đó không đưa tiền như thỏa thuận?”

“Đúng vậy, không biết là đợi đến khi Trần Tú Chỉ bị kết án mới đưa tiền, hay là không có ý định đưa nữa” Lục Khởi nhún vai.

Bạch Dương nhíu mày: “Mặc kệ ra sao, cứ như vậy trước đã. Xong rồi A Khởi, em cúp máy trước.”

Cô đặt điện thoại xuống.

Phó Kình Hiên chìa tay ra: “Đưa cho tôi đi, tôi cúp giúp em, em không nhìn thấy.”

“Cảm ơn.” Bạch Dương cũng không cậy mạnh, đưa điện thoại cho anh.

Phó Kình Hiên nhận lấy rồi nhìn vào màn hình cuộc gọi, môi mỏng vẽ ra một đường cong lạnh lùng, trực tiếp cúp máy.