Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1002




Chương 1002

Ngược lại, có cảm giác người đó đang cố tình tiết lộ hành tung của mình, muốn †hu hút cảnh sát đến bắt mình.

Bạch Dương đang nghĩ gì đều hiện rõ trên mặt cô, Phó Kình Hiên liếc mắt một cái đã có thể nhìn rõ, đôi môi mỏng khẽ hé mở, “Nhà của người đó ở trong ngôi làng †rong thành phố”

“Cho nên, anh không cảm thấy rất kì lạ sao? Tại sao lại có người ở nhà riêng đợi ai đó tới cửa bắt đi? Cô ta có thể trùm kín mình như vậy, có nghĩa là cô ta không muốn bị bắt, nhưng tiếp sau cô ta lại trực tiếp bắt taxi trở về ngôi làng trong thành phố, dùng bộ quần áo kia rêu rao khắp nơi, để lại manh mối về tung tích của cô ta, vậy nên mọi người mới bắt được, thực sự là người đã tấn công tôi sao?” Bạch Dương nhíu mày thật chặt.

Phó Kình Hiên nâng cằm, “Tôi biết ý của em, tôi và cảnh sát cũng nghi ngờ đó là một sự nhầm lẫn, bởi vì nó quá dễ dàng, nhưng đích thật là cô ta, chiều cao và cân nặng của cô ta, tất cả đều trùng khớp với những gì cảnh sát tính toán, hơn nữa tại nhà của cô ta còn khám xét ra được bộ quần áo đã mặc khi tấn công em. Theo lời khai của chính cô ta, cô ta bắt xe trở về ngôi làng trong thành phố là cố ý, cố ý để lại manh mối cho cảnh sát, để cho cảnh sát bắt cô ta.”

“Cái gì?” Bạch Dương hơi sững sờ, “Tại sao cô ta lại làm như vậy?”

Rõ ràng đúng là cố ý để cho cánh sát đến nhà bắt đi.

Một khi đã như vậy, người đó lúc trước còn trùm mình kín đáo như vậy làm gì, dùng gương mặt thật của mình luôn đi.

Cô thực sự không thể hiểu được người đó rốt cục đang muốn gì.

“Cô ta nói đã đạt được mục đích rồi, nên tự nhiên không cần trốn đông núp tây nữa, cho dù có trốn đông núp tây thì một ngày nào đó cũng sẽ bị tìm ra, vì vậy cô ta sẽ không trốn tránh nữa.” giọng Phó Kình Hiên chứa đựng ý nghĩ lạnh lùng.

Bạch Dương tức giận: “Tôi còn tưởng rằng là do lương tâm của cô ta cảm thấy vậy, hóa ra là biết trốn không được cho mới không trốn.”

Phó Kình Hiên nhìn cô: “Em muốn xử lý người này thế nào?”

“Trước tiên cũng không cần vội, tôi muốn biết vì sao cô ta lại tấn công tôi?”

Bạch Dương nắm lòng bàn tay, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh như băng.

Ánh mắt Phó Kình Hiên bỗng nhiên híp lại: “Cô ta không khai báo.”

“Không khai báo sao?” Bạch Dương ngạc nhiên.

Phó Kình Hiên vuốt v e ngón tay một chút, hiện lên bầu không khí chết chóc quanh người: “Đúng vậy, cho dù cảnh sát có thẩm vấn thế nào đi nữa, thì cô ta cũng không chịu mở miệng khai báo.”

Bạch Dương nghiến răng: “Vậy cô ta cũng cứng đầu quá đấy.”

“Lục Khởi từng gặp cô ta, nghe Lục Khởi nói, giống như có gì đó chống đỡ cho cô ta, cho nên cô ta mới không chịu khai báo.”

Đôi môi mỏng của Phó Kình Hiên mím thành một đường thẳng.

Mặc dù anh không đến đồn cảnh sát để gặp người đó, nhưng trợ lý Trương đã đến đó.

Trợ lý Trương nói, thậm chí cảnh sát còn dùng đèn ánh sáng mạnh, nhưng người phụ nữ kia cũng không chịu khai báo. Rõ ràng nhìn có vẻ không phải là kiểu người kiên cường gì, chỉ là một người bình thường mà thôi, thậm chí tính cách còn có chút yếu đuối, nhưng từ đầu tới cuối người phụ nữ kia lại luôn kiên trì không hề tiết lộ cái gì cả.

Cho nên nếu như không phải có gì đấy khiến cho cô ta kiêng dè, thì ý chí của cô ta sẽ không mạnh mẽ như vậy.