Hải Thành đầu tháng chạp năm nay lạnh hơn so với năm ngoái.
Bạch Dương thất thần vùi mặt vào ghế sofa nghe tiếng mẹ chồng Vu Y Cơ chửi bới dưới nhà.
“Bạch Dương, coi như cô không sinh được con cũng không nói làm gì, nhưng bây giờ đã mấy giờ rồi mà cô còn không nấu cơm đi! Cô muốn để tôi và Tiểu Duy nhịn đói đúng không?”
Cô gả cho Phó Kinh Hiên sáu năm, ngày nào mẹ chồng cũng ở sau lưng mắng cô là đồ gà mái không biết đẻ trứng.
Nhưng nào có ai biết rằng ngay từ đầu chồng cô chưa từng chạm vào cô lần nào.
“Mau xuống đây sắp xếp lại cặp sách cho tôi, tôi còn phải đến trường đấy!” Ngay sau đó là tiếng thúc giục của một thiếu niên.
Phó Kình Duy là em trai của Phó Kình Hiên, chính là một thằng nhóc nghịch ngợm không coi ai ra gì, trước đây còn hành hạ Bạch Dương không ít lần.
Trong suy nghĩ của cậu ta, người chị dâu mà anh trai cưới về này còn dễ uốn nắn hơn cả bột mì.
Bạch Dương xuống nhà, máy móc đi vào phòng bếp nấu cơm, chuẩn bị cặp sách và cơm hộp cho em chồng.
“Mẹ, con nấu cơm xong rồi!”
Vu Y Cơ nhìn dáng vẻ không có sức sống của Bạch Dương thì nổi giận đặt cốc nước xuống bàn: “Bạch Dương, gan cô to ra rồi à? Tiêu tiền của con tôi, ở nhà của con tôi mà dám bày ra bộ mặt đó với tôi à? Có tin hay không, bây giờ tôi gọi điện thoại cho Kình Hiên, bảo nó ly hôn với cô!”
Tay Bạch Dương khẽ run, cô thở một hơi thật dài, cố nặn ra một nụ cười: “Mẹ, con đầu có như vậy” Vu Y Cơ không tin, kỳ quặc nói: “Bạch Dương, đừng tưởng có bà cụ làm chỗ dựa cho cô thì cô thật sự ngồi vững ở vị trí Phó phu nhân này rồi.
Ở trước mặt Tử Yên thì cô chẳng là cái gì cả!”
Nghe thấy tên người phụ nữ này, sắc mặt Bạch Dương lập tức trắng bệch.
Phó Kình Duy đảo mắt, rõ ràng là đã nhìn ra gì đó, anh ta nhếch miệng cười: “Chị vẫn chưa biết à? Chị Tử Yên sắp xuất viện, anh tôi muốn đón chị Tử Yên về sống cùng chúng ta đấy”
Mí mắt Bạch Dương khẽ giật, đôi tay đang bày đồ ăn cũng run lên.
Vu Y Cơ không muốn nhìn dáng vẻ tủi hờn của Bạch Dương, bà ta hừ lạnh một tiếng rồi phất tay: “Đừng đứng trước mặt tôi! Ảnh hưởng đến việc ăn uống của tôi, mau cút đi!”
Bạch Dương cũng không ở lại thêm, cô xoay người đi lên nhà, lại vài người vào ghế sofa lần nữa.
Khoảng chập tối, một chiếc xe Maybach dừng ở cửa.
Bạch Dương lập tức bật dậy khỏi ghế sofa, chạy chậm đến ban công nhìn xuống phía dưới.
Một người đàn ông cao ráo mặc âu phục bước xuống khỏi xe, dung mạo của anh rất anh tuấn, khí chất xuất chúng, quả thực còn ưa nhìn hơn minh tinh trên ti vi.
Dường như người đàn ông cảm nhận được có người đang nhìn mình, anh ngẩng đầu nhìn lên, cùng với ánh mắt của Bạch Dương chạm vào nhau.
Ánh mắt lạnh băng, vô tình.
Bạch Dương đã quá quen với ánh mắt này, khóe miệng khẽ động nhưng lại không có ý cười.
Phó Kình Hiên vào phòng, Bạch Dương chuẩn bị nước tắm cho anh như thường ngày: “Ông xã, bà nội đi lên chùa cũng gần một tháng rồi, lúc chiều bà có gọi về, nói là cầu bình an cho anh.”
“Tôi có việc muốn nói với cô.” Cô đang bận rộn chuẩn bị thì Phó Kình Hiên gọi lại.
Bạch Dương quay đầu nhìn.
Phó Kình Hiên nhìn cô bằng đôi mắt đen nháy, trong đó có lạnh nhạt, có xa cách, chỉ riêng sự dịu dàng là không có.
Đôi môi mỏng khẽ nhếch, Phó Kình Hiên trầm giọng nói: “Cổ Tử Yên sắp về, ngày mai cô dọn ra ngoài đi.”
Tim Bạch Dương dàn lạnh đi.
Qủa nhiên, lời của Phó Kình Duy là thật.
“Nếu tôi không đi thì sao?” Tiếng nói của cô rất nhẹ, tựa như một màn sương mù mờ mịt.
Phó Kình Hiên nhíu mày.
Người phụ nữ này trước nay luôn bảo gì nghe nấy, đây là lần đầu tiên ngỗ ngược với anh.
Tiếng nói của anh trở nên lạnh lẽo: “Đừng quên sáu năm trước cô được gả cho tôi như thế nào”
Bạch Dương làm sao có thể quên.
Trước đây, khi Cổ Tử Yên xảy ra tai nạn xe là cô gọi 115, cũng là cô hiến cho Cố Tử Yên máu hiếm, Phó Kình Hiên muốn cảm ơn cô nên đã hứa đáp ứng một yêu cầu của cô.
Lúc đó Bạch Dương nói mình chỉ có một yêu cầu duy nhất, đó là kết hôn với anh.
Lần đầu tiên cô nhìn thấy Phó Kình Hiên khi còn học cấp ba thì ý niệm đó đã bám rễ cắm sâu vào trong suy nghĩ của cô rồi..