Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko????

Chương 29




Lăn bánh chuyển động nhanh dần nhanh dần, ngay khi chiếc xe đen đổ bóng xuống mặt đường của người đàn bà họ Hồ vừa khuất đi thì đôi trai tài gái sắc với câu chuyện bi ai thẫm đẫm nước mắt mới đưa nhau người hùng hổ đi trước, kẻ bẽn lẽn theo sau, ai nấy đều mang một tâm trạng riêng trong mình.

-Rầm!_Đóng mạnh cửa xe với mãnh lực lớn được tạo ra bởi cơn giận khó nguôi đang ăn sâu vào từng thớ thịt, Tử Di phẫn nộ, đưa lưỡi liếm vệt nước ướm mùi tanh của máu trên môi mà rùng mình, sắc mặt bừng bừng đỏ

Mở đôi môi máu đã tụ của mình cười khốn khổ, Tử Thần ko ngần ngại e dè cô gái đang ở trong xe là kẻ dám khước từ nụ hôn nồng cháy mình ban cho bằng một vết cắn đến toé máu, to gan chui vào xe, đặt người ngã dựa vào ghế rồi ra lệnh cho bác tài, lúc bấy giờ đang nheo mắt chăm chú vào vết thương của chủ nhân qua gương chiếu hậu, lái xe đi.

Liếc xéo người ngồi cạnh một cái, Tử Di đặt mắt ra quang cảnh lướt nhanh ở bên ngoài, chợt mắt cô loé lên, cơ mặt từ hằm hằm bỗng dãn ra khác thường, trát lên nó một chiếc mặt nạ ma mãnh quỷ mị

-Dừng lại!_Hét to hết cỡ, Tử Di ra lệnh thị uy y hệt những gì kẻ bên cạnh cô thường làm, chính vì điều đó đã khiến bác tài xế phải giật mình, hành động theo bản năng, thắng gấp

Trèo xuống xe toan đi, Tử Di mới sựng người nhớ ra điều gì đó, cô liền trở vào trong, chớp chớp mắt nhìn oan gia đầy ẩn ý

-Gì thế?_Đoán ý tài tình, Tử Thần hồ nghi, vẫn biết đằng sau đôi mắt ngây thơ lấy lòng ấy là cả một cạm bẫy được xây dựng công phu nhưng cậu vẫn ko thể cưỡng lại, chỉ biết hùa theo tự đặt bản thân mình vào đó, ko phải để người kia vui vì kế hoạch trót lọt mà là để mình có thể khám phá được toàn bộ con người của đối phương-kẻ bỗng dưng bị cậu trù ẻo với bệnh ung thư giai đoạn cuối và phải khó nhọc nhỏ Osla (thuốc nhỏ mắt) vào mắt mình giả làm nước mắt, phụ họa cho vở kịch cậu giàn dựng thêm bi ai

-Tôi đói!_Cười lấy lòng, Tử Di đưa tay xoa chiếc bụng của mình_Cần chút tiền mua một số đồ ăn vặt

-Lúc này cậu ăn chưa đủ no hay sao mà còn đòi thêm

-Thì đấy, đáng nhẽ phải no rồi, nhưng lại phải tiêu hóa thành năng lượng để "chơi" với cậu, giờ sạch sành sanh

-Cậu đâu biết tiếng Hàn mà mua_Đưa cho Tử Di một tờ mấy chục nghìn Won, Tử Thần tỏ vẻ ái ngại về việc tịt mù tiếng nước Ngoài của cô, ý định muốn ra khỏi xe dắt cô đi

-Cậu cứ ở yên đấy!_Đưa hai tay chặn lối Tử Thần, Tử Di mở cửa xe khoang trước lôi tọt bác tài xế khốn khổ ra ngoài, nói xong câu cho tên kia yên tâm rồi kéo bác tài đi, đến một cửa hàng bán đồ gia dụng kiêm thức ăn trên phố_Để ông bác này đi phiên dịch cho tôi là được

Đưa đầu nhìn theo bóng dáng bé nhỏ đang dần xa chỗ mình, Tử Thần ngao ngán lắc đầu, ánh mắt miên mang nghĩ ngợi điều gì đó với những cảm xúc chớp nhoáng.

-Chờ tôi nhé, khi nào tớ lấy lại được mọi thứ đáng nhẽ phải là của mình, lúc đó, tớ sẽ đưa tờ giấy này đến tìm cậu. Vì thế, đừng thích ai, ngoài tớ_Ôm chặt lấy bé gái với mái tóc đen dài tung bay trong gió biển, chủ nhân của câu nói vừa thốt lên thì thầm, từng giọt nước tinh khiết trên khóe mắt đen sâu thẳm chứa vô vàn nỗi niềm của một cậu bé chừng 7, 8 tuổi từ từ lăn dài trên gò má, vỡ tan

-Ưkm, Jun à, nhớ mật hiệu nhé, Junizu sẽ chờ cậu_Đưa tay siết chặt người kia, cô bé mang tên Junizu đáp trả, nụ cười giòn tan hòa cùng tiếng nức thật trong trẻo và lắng đọng

-Tất nhiên rồi, Junizu, nhất định tớ sẽ quay trở lại tìm cậu...khi tớ có đủ sức mạnh để bảo vệ cậu

You know the bed feels warmer

Sleeping here alone

You know I dream in colour

And do the things I want

You think you got the best of me...

Tiếng nhạc chuông ruột của Tử Di vang lên dữ dội bao trùm cả ko gian nhỏ hẹp trong chiếc ô tô vẫn đang sáng đèn giữa trời đêm lạnh lẽo, đồng thời cắt đứt mạch hồi tưởng đang ngự trị trong đầu ai đó.

Đưa tay lục tìm chiếc điện thoại trong túi áo khoác bông vất ngổn ngang bên cạnh mình, Tử Thần đặt nhãn thần lên dòng chữ to đùng "Thằng em chết bầm" hiện rõ ràng trên màn hình rồi nhanh chóng bấm nút trả lời, tự tiện cho mình cái quyền được tiếp chuyện

-Tử Di, chị chết ở đâu rồi hả?_Tiếng nói đầu dây kia tưởng chừng như hét, xuýt làm thủng màng nhĩ người bắt máy

-Là tôi, Lăng Tử Thần đây_Giới thiệu đầy đủ họ tên của mình, Tử Thần như đã đoán trước hành động tiếp theo của người kia, đưa điện thoại ra xa tai mình

-Sao lại là cậu hả, chị tôi đâu?

-Đi mua đồ ăn rồi_Ngó nghiêng vào cửa hàng Tử Di đã vào Tử Thần chêm thêm_Vẫn chưa trở lại

-Cậu được lắm, đừng nói hai người ở Seul nhá

-Biết rồi thì hỏi làm gì?

-Chẳng nhẽ cậu muốn công bố chuyện đó sớm đến thế sao? Cậu nghĩ chị tôi sẽ chấp nhận cái chuyện phi lí từ trên trời rơi xuống đó à? Cậu cũng biết chị tôi đang chờ ai mà...trừ phi..._Người phía bên kia mỉm cười_...cậu nói cho chị ấy biết cậu là ai, tên là gì, may ra chị ta sẽ nhớ đến lời hứa trong quá khứ mà trở về bên cậu, còn ko, chỗ trống đó vẫn mãi của Lâm Khải Phong

-Tôi sẽ làm cho chị cậu yêu tôi một cách tự nguyện chứ ko phải làm con búp bê bị ràng buộc bởi quá khứ_Đưa mắt nhìn người con gái vừa đi ra khỏi cửa hàng ban nãy đang tươi cười cầm bọc đồ to sụ chui vào xe, Tử Thần nhếch môi hài lòng

-Jun, cậu là đồ đại ngốc_Gập máy, Gia Mình tựa hẳn người vào tường, nụ cười luôn ngự trong cuộc đối thoại giữa cậu và người phía bên kia chợt tắt phụt như ánh nến chập chờn trong gió.

Đưa ngón tay liến thoắng bấm vào một số lạ, Gia Minh cởi bỏ chất giọng hờ hững cùng thái độ cợt nhả ban ngày của mình, thay vào đó là sự nghiêm túc đầy uy quyền

-Cậu chủ_Người bắt máy nhẹ giọng, thoáng kinh ngạc trước sự triệu gọi bất ngờ

-Hồ quản gia, bà đang ở Seul?_Một tay cầm di động đang áp trên tai, một tay gõ gõ gì đó vào chiếc Iphone đa năng, nhắn một dòng tin

-Sao...sao cậu biết?

-Chắc bà biết chị tôi đang ở khách sạn nào phải ko? Đưa cho tôi địa chỉ_Ko quan tâm đầu dây bên kia nghĩ gì, Gia Minh đi thẳng vào vấn đề chính, nhanh tay cầm chiếc áo khoác treo ở móc rồi ra khỏi ngôi nhà của Tử Thần

-À...chuyện này..._Đắn đo do dự, Hồ quản gia thực sự bất ngờ khi có một người thứ 3, ngoài vợ chủ nhân của bà, biết được nơi bà đang đến và mục đích đằng sau chuyến đi này. Nhưng bất ngờ hơn cả, người đó lại là người thừa kế tương lại của dòng họ Hàn Gia tiếng tăm lẫy lừng-kẻ vốn dĩ phải ko được biết về thân phận đang được giấu nhẹm đi của mình chỉ vì lí do an toàn

-Được thôi, tôi sẽ tự tìm lấy

-Khoan đã, ngài định làm gì?

-Tôi sẽ phá hủy thứ cần phải phá hủy_Bước lên chiếc máy bay đã đậu sẵn ở khoảng sân cực to đằng sau ngôi nhà của Tử Thần, Gia Minh cúp máy, chấm dứt cuộc nói chuyện vô nghĩa. Đã đến lúc, cậu phải chứng tỏ cho tất cả mọi người thấy, dù vẫn chưa được cả thế giới công nhận, quyền lực của cậu vẫn luôn hiện hữu

***

Sáng hôm sau là một ngày mệt nhọc với Tử Di khi bị oan gia họ Lăng kiêm chủ nhân hiện tại của mình hết kéo lê đến shop thời trang này đến cửa hàng thẩm mỹ khác. Dù cô nàng đã nhiều lần lên tiếng phản bác nhưng hầu như người điều khiển mọi hành động của cô lại ko hề có phản ứng ngược lại, cứ tiếp tục làm những gì mình muốn làm

Lựa một bộ cánh màu hồng phấn nhẹ nhàng giản dị nhất shop, Tử Thần ra chiều hài lòng vì nó ko quá rức rỡ hay hở hang như những bộ Tử Di đã thử lúc trước, liền nhất quyết tiến đến bàn thanh toán, toan trả tiền

-Trời, bạn gái cậu mặc bộ này lộng lẫy thật, chắc sẽ có khối người ghen tị với cậu đấy_Nhân viên quầy tính tiền đon đả khen ngợi Tử Di khi cô bước đến, vô tình làm người kia phật ý

-Vậy tôi đổi cái khác_Tàn nhẫn kéo người được xem là bạn gái mình trở về chốn cũ, Tử Thần tiếp tục công cuộc nêu ra yêu cầu của mình với mấy chị nhân viên nãy giờ đã thuyết phục hết nước bọt khi "thượng đế" của họ liên tục đòi đổi đồ

-Thưa ngài, tất cả những bộ đẹp nhất ở đây ngài đã thử hết rồi_Một cô nhân viên nhỏ nhẹ

-Tôi đâu yêu cầu mấy người đem bộ đẹp nhất đâu, xấu nhất cũng được, chỉ cần sang trọng chút là được

-Tôi ko thử nữa, mệt lắm_Bực bội, Tử Di vùng tay ra khỏi bàn tay đang nắm chặt của Tử Thần, gõ gót tiến ra ngoài, lòng chẳng hiểu nổi cái tên cô ghét cay ghét đắng có muốn mua đồ cho cô hay chỉ bắt cô diễn trò hề trước mắt mấy người kia ko nữa

-Ai đây nhỉ?_Một giọng nói quen thuộc ko thể lẫn vào đâu từ đằng xa vẳng đến nơi Tử Di đang đứng, khiến cô sựng người rồi rùng mình_Ra cậu cũng đến đây

-..._Cố bỏ ngoài tai những lời nói sặc mùi mỉa mai kia, Tử Di đi như chạy, đích đến là chiếc Koenigsegg CCX đen bóng đang chờ cô ở bãi đỗ

-Có vẻ như đã chấp nhận lời đề nghị của nó rồi nhỉ..._Thoáng nhận thấy bóng dáng Tử Thần đang tiến đến, con người có giọng nói quen thuộc kia cười nửa vời_...cháu dâu

P/s: Cảm ơn các bạn đã đọc fic mình từ đầu đến bây gi và đã góp nhiều ý kiến bổ ích cho mình, mong các bạn tiếp tục ủng hộ mình nhé