Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn

Chương 583




Chương 583

Tối nay Bạc Minh Thành lái một chiếc Porsche, bởi vì cuối cùng dẫm phanh lại, lực va đập giảm bớt rất nhiều, nhưng cho dù như thế, đầu xe của anh ta cũng đã bị đâm cho biến dạng, kính chắn gió cũng bị nứt ra, có mấy mảnh kính vỡ văng vào tay anh ta, mu bàn tay bị quét ra một miệng vết thương dài.

Máu chảy ra từ trong miệng vết thương, Bạc Minh Thành lại giống như không hề cảm nhận được.

Anh ta lấy điện thoại ra, đột nhiên muốn gọi điện thoại cho Thẩm Thanh Ngọc, nói với cô rằng anh ta yêu cô.

Anh ta biết mình sẽ không chết được, nghiêm trọng nhất cũng chỉ có chấn động não, nhưng mà cũng chỉ có lúc như thế này, anh ta mới có chút tư cách nói ra ba chữ kia với cô.

Nhưng mà, gạt số ra rồi, điện thoại lại vẫn luôn báo máy bận.

Thẩm Thanh Ngọc vừa mới tắm rửa xong đi ra, nhìn thấy hộp quà đặt ở trên mặt bàn kia, là quà đi công tác mà Phó Ngọc Hải đưa cho cô.

Cô nhớ tới năm đầu tiên mới gả cho Bạc Minh Thành, anh ta thường xuyên đi công tác, đi công tác xong chuyện đầu tiên mà anh ta làm chính là trở về nhà họ Bạc ăn cơm.

Làn nào mà anh ta còn chưa về, thư ký Lâm Nam Vũ của anh ta sẽ dẫn người theo mang quà tới nhà họ Bạc trước.

Bạc Minh Thành đúng là người rất lạnh tim lạnh phổi, anh ta đối xử với người của nhà họ Bạc thật ra cũng không tính là thân mật nhiệt tình, nhưng anh ta có một người thư ký tốt.

Đủ kiểu dáng quà đi công tác, Bạc Minh Tâm chọn tới chọn đi nhìn gì cũng muốn, cuối cùng cũng như mong muốn của cô ta, đúng là đều cho cô ta hết.

Thật ra cũng không phải là quà đặc biệt gì, đơn giản chỉ là túi xách hay trang sức.

Nhưng dù chỉ là mấy món quà cho có lệ như vậy, Thẩm Thanh Ngọc gả cho anh ta ba năm, hình như cô cũng chưa từng nhận được bao giờ.

Lúc ban đầu cô cảm thấy không có gì, về sau cô cũng cảm thấy không sao, bây giờ nhớ lại, cũng vẫn thấy chẳng sao như cũ.

Nhưng mà bây giờ nhìn quà đi công tác mà Phó Ngọc Hải đưa, cô mới phát hiện, thật ra cũng không phải thật sự không sao như vậy, chỉ có cô biết, có chút tủi thân, nói ra, cũng chỉ giống như đang làm ra vẻ mà thôi.

Trong lúc ấy, trong lúc thất thần, Thẩm Thanh Ngọc đã xé mở hộp quà ra.

Mở hộp ra, bên trong là một chai nước hoa.

Nhãn hiệu thì Thẩm Thanh Ngọc chưa từng thấy qua, cô hơi nhướng mày, mở nắp ra, nhẹ xịt một ít, ban đầu là mùi cam phật thủ thoang thoảng, sau khi tản đi là mùi hoa cúc thanh mát.

Mùi hương cũng không tồi.

Thẩm Thanh Ngọc vừa mới bỏ nước hoa xuống, điện thoại ở bên cạnh đã vang lên.

Người gọi đến không phải ai khác, là người đã tặng nước hoa cho cô.

“Phó Ngọc Hải?”

“Là tôi, Thẩm Thanh Ngọc, tôi xảy ra chút chuyện ở đại lộ Duyệt Hải, em có tiện tới đây một chuyến không?”

Nghe xong lời này của anh, Thẩm Thanh Ngọc không khỏi khẽ nhíu mày: “Anh đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Tiếng ở đầu dây bên kia của Phó Ngọc Hải rất ầm ĩ, có tiếng dòng xe cộ, còn có cả tiếng loa.

“Bị tai nạn xe.”