Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn

Chương 573




Chương 573

Nhưng thật ra Giang Tuấn Lâm không hề chột dạ: “Cậu Phó, đã lâu không gặp. Cậu Phó là người bận rộn, đêm nay có thể nhìn thấy cậu Phó ở đây tôi đúng thật là thấy được cưng mà sợ đấy.”

Phó Ngọc Hải cong đôi mắt hoa đào lên, tầm mắt hơi lệch sang đã nhìn thấy Bạc Minh Thành đi tới từ phía sau Giang Tuấn Lâm. Bàn tay đang nắm tay Thẩm Thanh Ngọc của anh hơi siết lại, kéo Thẩm Thanh Ngọc tới gần mình hơn một chút nữa: “Bàn về bận rộn thì hẳn là tôi vẫn còn kém cậu Bạc mới đúng.”

Giang Tuấn Lâm nghe ra sự khiêu khích trong lời Phó Ngọc Hải, lại nhìn thấy Bạc Minh Thành đang đi tới thì ý cười trong mắt lại giảm đi một chút: “Cậu Phó đúng là khiêm tốn.”

Giang Tuấn Lâm chủ động lùi về phía sau. Dù sao thì có nói tiếp phần sau cũng chỉ khiến Bạc Minh Thành khó xử mà thôi.

“Minh Thành.”

Giang Tuấn Lâm gọi Bạc Minh Thành một tiếng nhưng Bạc Minh Thành lại không mở miệng.

Anh ta cúi đầu, tầm mắt dừng trên bàn tay Thẩm Thanh Ngọc đang bị Phó Ngọc Hải nắm lấy. Bàn tay Phó Ngọc Hải còn như cố ý mà đung đưa một cái.

Bạc Minh Thành cảm thấy như có một cây kim đâm thẳng vào ngực mình. Lúc bình thường thì không phát hiện ra, thế nhưng có người gảy một cái, anh mới cảm nhận được cơn đau.

Giống như sau khi tay Phó Ngọc Hải nhẹ nhàng đung đưa vậy. Anh cảm thấy cái kim trong lòng mình lại bị đẩy vào bên trong sâu hơn một chút.

Bạc Minh Thành không nhìn bàn tay nữa mà nhìn về phía Thẩm Thanh Ngọc.

Nhưng Thẩm Thanh Ngọc lại cứ như không nhìn thấy anh vậy, tầm mắt của cô không hề rơi trên người anh lần nào.

Phó Ngọc Hải để ý tới tầm mắt của Bạc Minh Thành. Anh hơi khó chịu, bèn đi lên phía trước nửa bước, chặn phần lớn cơ thể Thẩm Thanh Ngọc.

Thẩm Thanh Ngọc thấy Phó Ngọc Hải che vai trước mặt mình thì hơi cong môi cười một cái rồi ngẩng đầu nhìn Giang Tuấn Lâm: “Đêm nay cậu Giang là chủ, chúng tôi sẽ không quấy rầy cậu Giang nữa.”

Cô nói xong thì nghiêng đầu liếc nhìn Phó Ngọc Hải một cái: “Tôi muốn ăn chút gì đó, anh thì sao?”

“Vừa lúc, tôi cũng vậy.” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Nói xong, Phó Ngọc Hải nắm tay Thẩm Thanh Ngọc rời đi.

Từ đầu tới cuối Thẩm Thanh Ngọc đều không hề liếc mắt nhìn Bạc Minh Thành lần nào.

Bây giờ cô đã xem anh ta như một người trong suốt rồi.

Giang Tuấn Lâm cảm nhận được sự thay đổi của Bạc Minh Thành bên cạnh, bèn nghiêng đầu nhìn về phía anh ta, lại thấy anh ta đứng yên nhìn theo bóng dáng Thẩm Thanh Ngọc.

Đây là lần đầu tiên Giang Tuấn Lâm bắt gặp một Bạc Minh Thành như vậy. Anh ta cứ đứng trơ ra nhìn Thẩm Thanh Ngọc đi xa như thế, biểu cảm trên mặt vẫn không hề thay đổi như trước, thế nhưng cả người cứ như vừa rơi vào vực sâu, tỏa ra hơi thở suy sụp.

“Minh Thành, cậu và Thẩm Thanh Ngọc đã là quá khứ rồi.”

Làm bạn, anh ta cũng khó mà nói được gì.

Là đúng hay sai thì trong chuyện tình cảm cũng không phân chia được rõ ràng như vậy.

Nhưng Giang Tuấn Lâm biết Thẩm Thanh Ngọc sẽ không bao giờ quay đầu lại nữa. Mà hiển nhiên là Bạc Minh Thành cũng không cam lòng cứ vậy mà buông tay.

Anh ta muốn khuyên bảo nhưng biết mình có khuyên cũng vô dụng thôi.