Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn

Chương 556




Chương 556

Người đứng bên cạnh Phó Ngọc Hải chính là cô, “Bạn gái tương lai” mà anh nói là ai, chỉ cần y tá không phải đồ ngốc thì sẽ biết.

Một câu của Phó Ngọc Hải thành công khiến ba người, à, không phải ba người, là hai người, dù sao bản thân anh cũng không cảm thấy xấu hổ.

Y tá điều chỉnh tốc độ truyền dịch xong bèn lúng túng nhìn Thẩm Thanh Ngọc một cái, muốn nói lại thôi, đặt sổ ghi chép trong tay lên xe đẩy rồi lại cầm lên, sau khi lặp lại mấy lần như vậy, y tá không nhịn được mà nói với Thẩm Thanh Ngọc: “Cô à, cô đừng để bụng nhé, tôi chỉ đơn thuần thưởng thức vẻ đẹp trai của bạn trai cô mà thôi.”

Thẩm Thanh Ngọc đột nhiên có thêm một anh bạn trai: “…”

Y tá nói xong bèn đi mất, không cho Thẩm Thanh Ngọc có cơ hội giải thích nào cả.

Thẩm Thanh Ngọc ngước mắt nhìn Phó Ngọc Hải bên cạnh, muốn nói anh đừng có mà được đằng chân thì lân đằng đầu, khi ánh mắt chạm đến đôi mắt đào hoa kia, rõ ràng cả người đều không có chút sức sống nào cả, nhưng lúc nhìn thấy cô, vẻ mặt của anh vẫn rực rỡ không khác gì lúc trước.

Thẩm Thanh Ngọc mím môi, cuối cùng thì vẫn mở miệng: “Tôi đi rót cho anh ly nước ấm để uống thuốc.”

Thôi vậy, như vậy cũng đã đủ lạnh nhạt rồi.

Truyền hai chai nước cũng phải mất ít nhất một tiếng rưỡi, so với lần cô phải trực tiếp nhập viện lúc trước thì đã tốt hơn rất nhiều rồi.

Vốn dĩ Thẩm Thanh Ngọc nghĩ rằng như vậy là đã tận tình tận nghĩa rồi, muốn rời khỏi bệnh viện để bạn của Phó Ngọc Hải đến chăm sóc anh, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì hay là thôi đi vậy.

Một tiếng rưỡi cũng không lâu lắm.

Bệnh viện vào rạng sáng rất yên tĩnh, người ở trong phòng truyền dịch không đông lắm.

Bầu không khí yên bình rất dễ làm cho người khác chìm vào giấc ngủ, lúc tối Thẩm Thanh Ngọc có uống chút rượu, vừa ra tới cửa thì đã cảm thấy buồn ngủ rồi, bây giờ lại đang chăm sóc cho Phó Ngọc Hải nằm viện, không cần phải nói cả người có bao nhiêu mệt mỏi, ngay cả vẻ mệt mỏi trên mặt cũng ngày càng lộ rõ.

Cô ngồi được một lúc thì hai mí mắt đã bắt đầu mở không nổi nữa rồi, bèn lôi điện thoại ra bấm để dời đi cơn buồn ngủ, cứ thế mà ngồi nói chuyện với Trần Ánh Nguyệt, nói chuyện được một lúc thì bất giác ngủ thiếp đi mất.

Ánh mắt của Phó Ngọc Hải vẫn luôn dõi theo cô, Thẩm Thanh Ngọc vừa mới thiếp đi, anh liền nhanh chóng đưa tay giúp cô lấy điện thoại đang nắm trong tay bỏ qua một bên, sau đó kéo người ngả lên vai mình.

Động tác của anh rất nhẹ nhàng cẩn thận như sợ đánh thức Thẩm Thanh Ngọc.

Khi y tá đến kiểm tra phòng, lúc vừa vào thì không chú ý đến, cứ nghĩ rằng người truyền nước biển là Thẩm Thanh Ngọc, mãi cho đến khi nhìn thấy vệt máu rõ ràng dính trên miếng băng gạc bên tay trái của Phó Ngọc Hải, lúc này ý tá mới nhận ra.

“Này anh…”

Ý tá vừa mới mở miệng thì thấy người đàn ông đưa ngón trỏ lên môi ra hiệu “im lặng”.

Phó Ngọc Hải ra hiệu với y tá xong rồi mới hạ giọng nói: “Giúp tôi đổi một mũi kim khác đi, làm phiền nhẹ nhàng một chút, bạn gái tôi vừa mới ngủ.”